Tiểu Thi hoá đá tại chỗ ,chẳng lẽ đây là không phải oan gia không đụng đầu sao?
“Cô không nhìn thấy đây là thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc sao?” Không gian bị thu hẹp lời nói của Trác Minh Liệt lạnh lẽo chợt làm cho Tiểu Thi có chút hoảng hốt. Cô ôm một đống đồ đứng ở trước mặt anh ta cảm thấy dường như bị mất đi năng lực nói.
Trác Minh Liệt xem xét khuôn mặt cô một cách kỹ lưỡng khuôn mặt càng nhìn càng cảm thấy hình như là đã gặp qua ở nơi nào chẳng lã chỉ là trùng hợp thôi.
Rõ ràng chỉ có mấy giây nhưng Tiểu Thi lại cảm thấy như là qua mấy vạn năm. Người đàn ông trước mắt này cho cô cảm thấy hít thở không thông chẳng lẽ là mình quá đa nghi sao?( mọi người cho hỏi ty hic thưc ra là cho này bản gốc la “hoa si” nghĩa là mê gái chẳng lẽ chị lại mê gái sao hic hic)
“Cô này!” Trác Minh Liệt không nhịn được mời cô ấy tránh đường sang một bên!
Tiểu Thi ngây ngốc cứ như vậy quay người lại làm cho âu phục trắng của Trác Minh Liệt trong nháy mắt bị bôi bẩn. Tiểu Thi nhất thời ngẩn ra cảm giác trên đầu ánh mắt kia hình như muốn giải quyết mình tại chỗ.
“Tránh ra!” âm thanh pha tạp tức giận. Tiểu Thi biết mình gây ra chuyện lớn không tốt cũng không dám phản bác liền ngoan ngoãn tránh sang một bên “Trác tiên sinh thật xin lỗi” Bên ngoài thang máy có một đóng người đang chờ Trác Minh Liệt . Nhìn thấy Tiểu Thi và Trác Minh Liệt cùng nhau đi ra ngoài từ thang máy chuyên dụng làm ọi người nhất thời rất kinh ngạc. Ở Trác thị ngày bất kể là ai cũng không thể sử dụng thang máy chuyên dụng này ấy vậy mà người phụ nữ giao hoa này lại có thể . “Trác tiên sinh thật xin lỗi,” Tiếu Thi lo lắng đi sau lưng Trác Minh Liệt nhưng lại không tìm được khe hở nào để nói chuyện.
“Lý bí thư lập tức chuẩn bị cho tôi một bộ âu phục khác! Còn nữa buổi hội nghị xế chiều hôm nay chậm lại năm phút đồng hồ, hoạt động tại cô nhi viện giúp tôi hủy bỏ! Tiệc rượu ở bên kia bảo Vương quản lý đi thay tôi!” Khuôn mặt Trác Minh Liệt âm trầm liên tục giao việc một nhóm người ở trước mặt anh ta đều trầm mặc không nói bọn họ biết hôm nay tâm tình của tổng giám đốc thật không tốt.
“Trác tiên sinh thật xin lỗi!” Tiểu Thi vẫn muốn nói lời xin lỗi với anh ta nhưng không thể đến gần anh.
A thì ra là người này làm cho âu phục của tổng giám đốc bị bẩn đây sao! Lý bí thư nhìn đống đồ trong tay Tiểu Thi.
“Tôi không phải cố ý! Nếu không tôi …” Tiểu Thi lời còn chưa dứt liền bị Lý bí thư cắt ngang trách móc “Nếu không thì như thế nào cô muốn bồi thường chắc? Cô bồi thường nổi sao? Cô có biết bộ âu phục này đáng giá bao nhiêu tiền không? Còn chưa cút!”
Tiểu Thi cúi đầu trên mặt nóng hừng hực. Cô không tự chủ sờ sờ mặt sau đó im lặng đi ra ngoài. Nhưng suy nghĩ một chút cô lại quay đầu lại khom người chào “Trác Minh Liệt thật xin lỗi anh!” Lúc này, đám người phía sau chợt cười to thì ra là trên mặt cô bị chính cô làm cho bị bẩn .Nhìn dáng vẻ của cô Trác Minh Liệt cũng không nhịn được khóe miệng giật giật, lại đúng lúc bị Tiểu Thi nhìn thấy. Toàn bộ thế giới trong nháy mắt an tĩnh trước mắt chỉ có những khuôn mặt xấu xí vặn vẹo tươi cười giờ phút này cô biến thành một chuyện cười lớn. Thì ra đây mới là thế giới chân thật! Cô hận nhìn Trác Minh Liệt một chút ánh mắt sáng ngời không tự chủ bị một tầng hơi nước che phủ cô xoay người muốn chạy ngay ra khỏi nơi nay nhưng chân lại bị trượt rồi nặng nề ngã xuống.
——————————————
Mọi người nếu như mà ưa thích xin nhắn lại ~ nếu không thật không động lực ~~(~o~)~zZ. ( đây là lời của tác giả nhé nhưng mà nình cũng thế hi hi ^^)
.
.
Chương : chấn động