″ Tiểu Thi!" Trác Minh Liệt theo vết máu tìm được Tiểu Thi.
"Trác Minh Liệt, anh đoán xem em vừa gặp ai? Đó là Phùng Thiếu Diễm đó, nhưng tại sao anh ta lại xuất hiện ở nơi này!" Tiểu Thi có chút kinh ngạc nói.
Trác Minh Liệt vừa nghe đến tên Phùng Thiếu Diễm, nét mặt nhất thời nặng nề . Chẳng lẽ bóng người vừa rồi là anh ta? Vậy anh ta tới đây làm cái gì đây? Theo dõi mình sao?
"Anh ta nói anh ta và Tử Quân ở tại bán đảo Thiên đường" Tiểu Thi tự nói "Không biết Tử Quân thế nào!"
" Trác Minh Liệt thật đáng chết!" Phùng Thiếu Diễm ôm Thẩm Tử Quân từ trong bao vải ra ngoài, bên trái bụng của cô bị trúng đạn, cả người trong trạng thái hôn mê.
"Gọi Lưu bác sĩ tới cho tôi! Trong vòng năm phút anh ta nhất định phải đến!" Phùng Thiếu Diễm gầm thét một cái cánh tay vong qua gáy của Thẩm Tử Quân, tay còn lại bịt chặt vào vết thương.
Thẩm Tử Quân vốn chỉ muốn xem ai vào khu săn thú nhưng trời xui đất khiến lại trúng đạn của Trác Minh Liệt. Phùng Thiếu Diễm sợ chuyện của mình bại lộ nên tốc độ càng nhanh chóng, đoạt đi Thẩm Tử Quân đang bị thương đây chính lý do vì sao vừa rồi Mộc Mộc và Cầu Cầu không phát hiện ra Thẩm Tử Quân .
"Thẩm Tử Quân! Mau tỉnh lại!" Phùng Thiếu Diễm vỗ vỗ khuôn mặt của cô " Không phải em muốn đi sao? Không phải em muốn rời khỏi nơi này sao? Chỉ cần em không chết tôi sẽ lập tức thả em.”
Nhưng là vào giây phút này Thẩm Tử Quân đã không còn có bất kỳ phản ứng nào! Sắc mặt của cô tái nhợt, đôi tay từ từ mất đi nhiệt độ!
"Chủ nhân bác sĩ đến rồi!" Năm phút sau bác sĩ chạy tới. . ." Phùng tiên sinh xin ngài tránh ra" Bác sĩ đẩy Thẩm Tử Quân vào phòng phẫu thuật tạm thời.
Sau nửa giờ bác sĩ cố gắng hết sức, ông mới đi ra ngoài "Phùng tiên sinh, đạn đã được lấy ra ngoài. Nhưng bệnh nhân bị mất máu quá nhiều, lập tức phải đưa đến bệnh viện!"
"Được!" Phùng Thiếu Diễm lập tức cho người chuẩn bị xe đưa Thẩm Thẩm Tử Quân đến bệnh viện, lúc này anh không cần để ý đến việc gì, việc quan trọng bây giờ là phải cứu được cô!
"Anh ta có nói gì hay không?" Trác Minh Liệt hỏi.
"Cũng không nói gì "
"Ba bọn họ trộm hươu sao của chúng ta!" Cầu Cầu tố cáo "Cháu nhìn thấy trong bao tải của bọn họ chảy rất nhiều máu!"
Trác Trác Minh Liệt theo bản năng sờ sờ đầu Cầu Cầu nhưng chợt trở nên rất lo lắng.
"Tiểu Thi Thẩm Tử Quân là bạn tốt của em, hay là chúng ta đi đến bán đảo Thiên đường thăm cô ấy" Trác Minh Liệt đề nghị.
"Nhưng Phùng Thiếu Diễm nói không được"
"Chúng tôi có thể bí mật mà đi" Trác Minh Liệt ôm lấy Tiểu Thi từ từ đi về phía biệt thự.
Ở một bệnh viện nào đó, phòng cấp cứu" Nhịp tim "
"Huyết áp "
"Bệnh nhân dấu hiệu khích ứng"
"Lập tức tiếp máu"
"Bác sĩ Hứa nhóm máu B tậm thời bị thiếu" y tá sốt ruột. . ." Hỏi người bên ngoài xem có ai có nhóm màu B hay không!"
"Dạ!"
"Các anh, ai là người thân của bệnh nhân, bệnh nhân cần máu gấp!" Y tá lo lắng hỏi.
"Y ta hãy lấy của tôi!" Phùng Thiếu Diễm đưa cánh tay ra ngoài.
"Tiên sinh, nhóm máu của anh là B sao?"
"Đúng vậy!"
"Tốt mời đi theo tôi" Y tá dẫn Phùng Thiếu Diễm vội chạy tới phòng lấy máu.
"Rút ra bao nhiêu không quan trọng chỉ cần có thể cứu sống cô ấy " Phùng Thiếu Diễm trầm giọng nói.
" Tiên sinh ngài hãy yên tâm, chúng tôi sẽ hết sức!"
Nửa giờ sau ca cấp cứu cũng kết thúc. Các bác sĩ kiệt sức.
"Bác sĩ cô ây sao rôig?" Phùng Thiếu Diễm hỏi.
"Tiên sinh chúng tôi thật đã cố gắng hết sức!"
Nghe các bác sĩ vừa nói như thế, bỗng nhiên Phùng Thiếu Diễm cảm thấy trước mặt tối sầm.
"Tiểu thư mặc dù đã được cứu sống, nhưng là vì mất quá nhiều máu, não thiếu dưỡng khí quá lâu về sau có lẽ sẽ lưu lại di chứng"
Phùng Thiếu Diễm thở ra một hơi thật sâu nói: " Miễn là còn sống là tốt rồi"
Trác Minh Liệt cùng Tiểu Thi lặng lẽ đi tới bán đảo Thiên đường, nơi này rất yên tĩnh như thể không có người ở ở.
"Chẳng lẽ Phùng Phùng Thiếu Diễm lừa em?" Tiểu Thi tự nói.
"Người dễ lừa như em, không lừa cũng không được!" Trác Minh Liệt cười nhạo cô.
Tiểu Thi hung hăng liếc anh một cái "Đi chết đi, mau tìm Thẩm Tử Quân cho tôi đi! Bây giờ em đang rất lo lắng cho cô ấy!"
Lời nói của bọn họ còn chưa dứt thì một người làm vườn bỗng lên tiếng "Hai vị tìm ai?"
"Nha" Tiểu Thi vừa định nói chuyện, thì lại phát hiện từ sau người Trác Minh Liệt lặng lẽ kéo cô, vì vậy cô vội vàng im lặng.
"Chúng tôi là khách du lịch đi ngang qua đây!"
"Vậy bây giờ các vị đã xâm nhập nơi tư nhân rồi !" Người làm vườn nói.
"Thật xin lỗi , ngai quá" Trác Minh Liệt khẽ vuốt cằm, kéo Tiểu Thi đi.
"Làm gì vậy, chúng ta còn chưa tìm được Thẩm Tử Quân !" Tiểu Thi giãy giụa.
"Đứa ngốc, chúng ta bị người khác phát phát rồi làm sao có thể tìm được nữa! Em xem Phùng Thiếu Diễm không ra, vậy đã rõ là anh ta không có ở đây! Nếu như anh ta không ở đây, Thẩm Tử Quân sẽ ở sao?"
"Làm sao lại không có thể, ngộ nhỡ Thẩm Tử Quân bị anh ta nhốt thì sao!" Tiểu Thi tức giận hỏi.
"Trí tưởng tượng của em cũng quá phong phú!" Trác Minh Liệt lắc đầu một cái.
"Anh xem!" Tiểu Thi chợt sợ hãi kêu " Đó là giầy của Thẩm Tử Quân!" Cô nhìn thấy một con giầy của Thẩm Tử Quân rơi trên đường nhỏ.
Trác Minh Liệt cũng kinh ngạc, giầy của Thẩm Tử Quân làm sao có thể vô duyên vô cớ rơi vào nơi này? Chẳng lẽ thật sự cô ta xảy ra chuyện gì?
" Minh Liệt chúng ta mau vào xem một chút đi! Có lẽ Thẩm Tử Quân đang ở bên trong ! Phùng Thiếu Diễm đó vừa nhìn đã thấy không phải là người tốt!" Tiểu Thi gấp đến độ muốn khóc.
Trác Minh Liệt yên lặng nhìn chiếc giầy kia chằm chằm, lại nhìn vết bánh xe xung quanh một chút... Vì vậy khẳng định nói: " Thẩm Tử Quân đã không còn ở đây, cô ấy đã bị Phùng Thiếu Diễm mang đi rồi! Em xem hướng của chiếc giầy là đi ngược về phía biệt thự có lẽ là bị rơi ra lúc rời đi , lại còn có vết bánh xe, trên đường lẫn chút máu, chẳng lẽ Thẩm Tử Quân bị thương?"