Chương 17 Đúng vậy, ở trước mặt đứa con trai này, cô chính là người đã chết, vậy bây giờ cô muốn thằng bé gọi cô là mẹ, cô làm sao giải thích, chẳng lẽ nói rằng thật ra năm năm đó mẹ không chết chỉ là mẹ không cần con mà thôi. Khuôn mặt Ôn Hủ Hủ tái nhợt, gắt gao cắn chặt môi mình. Hoắc Tư Tước nhìn thấy, lời chế giễu bên miệng lại càng đậm: “Nhớ ra rồi àà, còn muốn tôi nói cho nónó biết, cô là mẹ nó sao?” Các đốt ngón tay trắng bệch của Ôn Hủ Hủ lại hung hăng siết chặt vào nhau! “Hoắc Tư Tước, vậy rốt cuộc anh muốn làm gì? Anh không muốn con trai nhận tôi, anh còn đưa tôi tới đây làm gì? Để tôi chữa bệnh cho anh à? Tôi nói rồi cho dù anh chết, tôi cũng sẽ khôngxem bệnh cho anh!” Ôn Hủ Hủ gần như nghiến răng nghiến lợi nói ra. Người đàn ông kia cũng khinh thường cười lạnh một tiếng: “Cô suy nghĩ nhiều rồi, với công phu mèo ba chân của cô, tôi còn chưa ngu xuẩn đến mức giao mạng mình vào tay cô.” Ôn Hủ Hủ: “……” Phẫn nộ tới cực điểm, nhưng nhưng cô cũng không còn sức để nói nữa. “Vậy rốt cuộc anh dẫn tôi tới đây làm gì?” “Ôn Hủ Hủ, năm năm qua cô giả chết, cô có biết mình gây ra biết bao tội nghiệt không? Cô đã quên bởi vì cái chết của cô mà những người quan tâm cô phải sống như nhưthees nào chưa?” Câu này nói ra, dường như hắn đã dùng sự đau đớn suốt năm năm nămcuar mình để chất vấn cô, chất vấn lương tâm của cô. Hắn nhìn chằm chằm cô, ánh mắt nặng nề híp lại, giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô thành từng mảnh nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Hủ Hủ trắng bệch cơ thể cô không khống chế được lảo đảo lui về phía sau vài bước. Làm sao cô có thể quên được? Ông cụ Hoắc, còn có cả nhà mợ cô. Năm đó ông cụ Hoắc, hắn thật sự đối với cô rất tốt, cho dù đứa con trai này của ông không thích cô, không thích cuộc hôn nhân của hai người. Nhưng mà ông cũng thật tâm đối đãi với cô. Sau đó là một nhà mợ cô, năm đó sau khi Ôn gia phá sản, ba vào ngục giam, mẹ chịu không nổi đả kích bị bệnh qua đời, Ôn gia đều dựa vào một tay mợ xử lý, người phụ nữ kia cũng thật sự vì cô mà hao tổn rất nhiều tâm tư. Nhưng sau đó, cô lại dùng cái chết giả để báo đáp bà ấy. Ôn Hủ Hủ thống khổ nhắm hai mắt lại. “Những thứ này, tất cả đều tại do anh!” “Ha ha, Ôn Hủ Hủ, cô muốn phủi sạch sẽ tội lỗi của mình sao? Lúc trước nếu như cô không đồng ý hôn sự này, sẽ có kết quả như vậy sao?” Người đàn ông này, thật sự là một ác ma! Cô cho rằng sau năm năm, khi hắn nhìn thấy cô sẽ đối xử nhân từ một chút, nhưng không ngờ hắn vẫn thích dùng dao đâm vào vết sẹo của cô.