Chương
Trái cây nhuyễn là Hy Nguyệt tự mình làm, lần đầu tiên Niên Niên được ăn trái cây nhuyễn ngon như vậy, vui vẻ khua tay múa chân, miệng nhỏ liên tục bi bô: “Ăn… ăn…”
“Ăn ngon nhé, Niên Niên.” Hy Nguyệt cười hì hì nhìn cậu bé: “Nếu như con thích, dì sẽ nói cách làm cho bố Finn của con biết, để sau này anh ta làm cho con ăn mỗi ngày.”
Lục Vinh Hàn ở bên cạnh nhìn cô. Ông ấy có thể nhìn thấy, Hy Nguyệt thật lòng đối xử tốt với trẻ con, cũng không phải giả vờ.
Ông không nghĩ tới, Kiều An khiêu khích con bé như thế, con bé còn có thể lấy đức báo oán, đối xử tử tế với con trai cô ta.
Niên Niên ăn xong trái cây xay nhuyễn thì vẫn muốn ăn nữa, bàn tay nhỏ cầm cái muỗng không chịu buông ra.
Hy Nguyệt buồn cười, lại múc thêm cho cậu bé hai muôi nữa: “Con vẫn còn nhỏ, dạ dày rất yếu, không thể ăn nhiều được, nếu không thì sẽ bị đau bụng.”
Nhìn thấy trong bát lại có trái cây xay nhuyễn, cậu bé mới buông ấyy ra, ăn thêm hai thìa, lúc này mới thỏa mãn.
Sau giờ cơm chiều, Kiều An đến đây.
Hy Nguyệt lấy cái bình đựng trái cây xay nhuyễn trong tủ lạnh ra.
Cô đưa cho bọn trẻ mỗi người một bát, số còn lại đưa cho Kiều An: “Niên Niên rất thích ăn cái này, cô mang về bỏ vào tủ lạnh, ngày mai lại đút cho thằng bé ăn.”
Trong lòng Kiều An rất đề phòng Hy Nguyệt, e sợ cô hạ độc đứa con của mình.
Tuy nhiên cô ta tận mắt nhìn thấy Hy Nguyệt lấy trái cây trong bình cho con mình ăn nên cũng an tâm.
“Trái cây xay nhuyễn mẹ làm ăn ngon nhất.” Lục Kiến Dao vừa nói vừa chép miệng nhỏ.
Niên Niên lần đầu được ăn trái cây xay nhuyễn, vui vẻ bò trên đệm, hoa tay múa chân.
“Ăn… Ăn…”
Kiều An nở nụ cười: “Cục cưng của mẹ có thể nói rồi, thật không ngờ từ con có thể nói được đầu tiên lại là ăn đấy nhé.”
“Nên cho thằng bé chơi với nhiều trẻ con hơn.” Hy Nguyệt khẽ cười.
Kiều An nhân cơ hội nói: “Nếu thằng bé có thể lớn lên cùng anh chị thì tốt rồi, như vậy thằng bé sẽ không cảm thấy cô đơn.”
Hy Nguyệt chỉ cười chứ không nói gì.
Nhìn thái độ của Lục Lãnh Phong kiên trì như thế kia, chỉ sợ việc này không thành được rồi.
Kiều An thấy cô không nói gì, trong lòng hơi hoảng loạn.
“Mợ chủ Lục, chỉ cần cô có thể khuyên Lãnh Phong nhận con thì tôi cam đoan sau này nhất định sẽ không đến quấy rầy hai người.”
Hy Nguyệt buông ấyy, vẻ mặt khó xử: “Tôi chỉ có thể nói sẽ lại làm công tác tư tưởng với anh ấy, nhưng cô cũng không cần ôm hy vọng. Dù sao cô trộm có đứa con trai sau lưng anh ấy, việc này đã phạm vào giới hạn của anh ấy. Con người anh ấy, tính cách có chút kỳ quái, nếu là đứa bé anh ấy chờ mong thì anh ấy sẽ coi như bảo bối, nếu là đứa bé anh ấy không muốn thì sẽ coi như giày rách mà thôi.”
Cô nói xong, phủ tay lên cái bụng vẫn còn bằng phẳng của mình: “Đứa bé đang ở trong bụng tôi đây cũng không được anh ấy chờ mong. Lần này mang thai là hoàn toàn ngoài ý muốn, anh ấy không muốn sinh thêm con nữa. Sau khi biết tôi mang thai, anh ấy thật sự tức giận, khuôn mặt âm u như sắp mưa rền gió dữ, mỗi lần nhìn thấy bụng tôi đều trưng ra vẻ mặt căm thù. Anh ấy còn nghĩ xong tên cho con rồi, tên là Lục Dư Thừa.”