Chương
“Cô đã không còn là bà chủ nhà họ Lục nữa, còn có năng lực gì có thể giúp tôi cơ chứ? Cô tự mình nhìn lại bản thân dáng vẻ của mình bây giờ đi, Lục Lãnh Phong sẽ không hạ thủ lưu tình với cô đâu.” Kiều An nhún vai, lời này đúng là đâm trúng tử huyệt của Tư Mã Ngọc Như, khóe miệng của cô ta giống như bị tổ ong vò vẽ đốt đến mức lệch cả sang mang tai.
“Chung quy thì cậu ta vẫn có cảm tình với cô, cô lại còn có hai đứa con trai bên cạnh, chỉ cần cô biết lợi dụng điểm này còn sợ gì không đánh lại Hy Nguyệt hả?”
“Căn bản là Lục Lãnh Phong không chịu thừa nhận con trai, tôi cũng còn có cách nào nữa chứ? Nếu như Chủ tịch Lục vẫn là người quản lý nhà họ Lục, cô còn có thể giúp tôi thuyết phục ông ấy tiếp nhận đứa nhỏ, nhưng bây giờ ông ấy không còn lo mọi chuyện nữa, mà quan hệ với Lục Lãnh Phong còn rất căng thẳng, nên cũng không giúp ích được gì.” Kiều An nói.
Từng thớ cơ trên mặt Tư Mã Ngọc Như dường như đều rung động liên hồi.
“Cô cứ yên tâm, tôi sẽ có biện pháp có thể đối phó với Hy Nguyệt, chỉ cần sau này cô phải dựa theo lời tôi nói mà làm, đảm bảo với cô là cô sẽ đánh bại được Hy Nguyệt.”
“Chỉ mong cô có thể giúp được tôi.” Kiều An xoay người, đi tới phía trước cửa sổ, một tia ánh sáng nham hiểm xẹt qua trên mặt rồi nhanh chóng biến mất.
Hy Nguyệt lo lắng thân thể đứa nhỏ bị ảnh hưởng, nên để cậu bé ở lại bệnh viện quan sát một ngày, cũng sắp xếp bảo mẫu chăm sóc đứa nhỏ trong suốt quá trình.
Cô ta phát hiện ra được chút tính cách thật của Hy Nguyệt, gặp yếu thì sẽ yếu, gặp mạnh thì sẽ mạnh, ăn mềm chứ không ăn cứng.
Đối phó với cô phải dùng thủ đoạn mềm dẻo, nếu như dùng dao cứng rắn thì nhất định sẽ bị cô dồn sức đánh trả, một đao giết ngược.
Đáng tiếc, Tư Mã Ngọc Như quá ngu dốt, còn chưa ý thức được điểm này, luôn tự cho mình nắm được Lục Vinh Hàn mà không thèm kiêng nể gì, cho nên mới rơi xuống kết cục như ngày hôm nay.
Cô ta tuyệt đối sẽ không bước theo gót chân của Tư Mã Ngọc Như đâu.
Tư Mã Ngọc Như lại tưởng mình thuyết phục được Kiều An, thành công biến cô ta thành con cờ của mình.
Trong lúc cô ta đi ra khỏi căn phòng thì vừa vặn gặp phải Lục Vinh Hàn.
“Cô không ở trong phòng nghỉ ngơ, chạy tới chỗ này làm gì?”
“Em chỉ muốn hỏi thăm Kiều An một chút xem con của cô ấy sao rồi thôi.” Tư Mã Ngọc Như hời hợt nói.
Lục Vinh Hàn sâu kín nhìn vào cô ta nói: “Từ giờ trở đi, cô nên ngoan ngoãn ở lại trong phòng, chỗ nào cũng không được đi hết.”
Tư Mã Ngọc Như nghe mà có hơi choáng: “Người hạ độc là Hy Nguyệt cũng không phải em, chẳng lẽ em còn phải trốn tránh hiềm nghi sao?”
“Ai nói cho cô biết là Hy Nguyệt? Nếu thật sự là Hy Nguyệt hạ độc, cô ấy sẽ ngăn cản Kiều An cho đứa nhỏ ăn trái cây xay sao? Sẽ giúp đứa nhỏ nôn ra cứu chúng nó sao?” Lục Vinh Hàn hừ nhẹ một tiếng.
Tư Mã Ngọc Như phát hiện, từ khi Hy Nguyệt đưa ra lời đồng ý cho Ngọc Thanh nhận tổ quy tông, Lục Vinh Hàn lập tức bị cô thu phục rồi.
Cô gái này quả nhiên lợi hại, đặc biệt còn biết làm chiến thuật tâm lý.
“Vinh Hàn, anh đừng bị Hy Nguyệt lừa, cô ta chắc chắn đang lừa gạt anh, căn bản là cô ta không để Ngọc Thanh tiến vào nhà họ Lục.”
“Bây giờ mà cô còn quậy quọ nữa sao, có cơ hội cũng thành không có luôn rồi.” Mày rậm của Lục Vinh Hàn không vui nên nhăn thành một đường thẳng tắp đầy giận dữ.