Chương
Tiểu Dao bò đến chiếc đàn dương cầm nhỏ trước mặt, bắt đầu đàn lên những bài hát đơn giản.
Tiểu Diệp thì cầm bút lên vẽ trên tờ giấy trắng.
Niên Niên đang gặm ngón chân nhỏ của mình thì leo lên chân của Hy Nguyệt, đưa đôi tay nhỏ bé kêu lên.
Hy Nguyệt biết chắc là nó cảm thấy chân mình không có mùi vị gì nên muốn gặm đồ chơi mài răng đây mà.
Cô cầm đồ chơi mài răng đưa cho nó, nó vui vẻ bò trở về chỗ vừa nhìn Tiểu Diệp vẽ vời vừa gặm đồ chơi mài răng.
Lục Lãnh Phong đi đến ngồi vào bên cạnh Hy Nguyệt.
“Bây giờ tuyết đang rơi nhiều, chỉ có thể chờ tuyết ngừng rơi thì trực thăng mới tới được.”
“Không sao cả, bọn nhỏ cũng đang chơi rất vui vẻ, chỉ cần không xảy ra chuyện gì là được.” Hy Nguyệt cười nói.
“Một vài người chưa chắc sẽ dừng lại, chúng ta vẫn phải canh chừng một chút.” Lục Lãnh Phong nhắc nhở.
Tư Mã Ngọc Như trốn trong góc cách đó không xa đang lén nhìn bọn họ bằng ánh mắt hung ác.
Cô ta hận đôi mắt mình không phải là mũi tên nhọn có thể xuyên thấu lòng của Lục Lãnh Phong và Hy Nguyệt.
Chỉ cần bọn họ chết, cô ta và Lục Vinh Hàn có thể trở lại nhà họ Lục một lần nữa, tiếp tục nắm giữ quyền lực quản lý, đến lúc đó con trai Ngọc Thanh sẽ là người thừa kế tiếp theo.
Nghĩ đến đây thì tâm trạng cô ta lại vui vẻ thêm.
Bây giờ là thời cơ tốt để ra tay, cô ta không thể bỏ qua được.
Cô ta lén lút trở về phòng lấy điện thoại, sắp xếp người em trai còn ở đây thực hiện theo lệnh của cô ta.
Lần này cô ta quyết liều mạng.
Buổi tối, Lục Lãnh Phong và Hy Nguyệt đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Là Lục Vinh Hàn.
“Hy Nguyệt, hôm nay con có thấy Ngọc Như ở đâu không?”
“Không có ạ, làm sao vậy?” Hy Nguyệt hỏi. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Đã trễ như thế này mà cô ta vẫn chưa về, không biết chạy đi nơi nào rồi?” Lục Vinh Hàn nói.
“Không biết lại muốn giở trò gì đây?” Lục Lãnh Phong cười nhạo, kể cả Tư Mã Ngọc Như chết ở bên ngoài cũng không liên quan gì đến anh.
“Cho dù cô ta đang suy nghĩ gì thì cũng không có khả năng muộn như vậy mà không quay về, ở bên ngoài tuyết vẫn rơi nhiều lắm.” Lục Vinh Hàn nói.
“Yên tâm đi, cô ta không có việc gì đâu, bố chưa nghe người ta từng nói người ác thì thường sống lâu sao?” Mặt Lục Lãnh Phong lạnh lùng.
Hy Nguyệt nhún vai: “Lúc ăn cơm trưa không phải bố ăn cùng một chỗ với cô ta sao?”
“Sau khi ăn cơm xong, bố trở về phòng ngay, cũng không biết cô ta làm gì mà đến giờ vẫn chưa quay về.” Lục Vinh Hàn nói.
“Bố lo lắng thì tự mình đi tìm đi, cô ta sống hay chết không liên quan gì đến chúng tôi cả.” Giọng nói của Lục Lãnh Phong vô cùng lạnh lẽo, so với tiết trời đông giá rét ngoài cửa sổ còn lạnh hơn.