Chương
Trong phòng yên tĩnh một cách chết chóc.
Ông ấy cảm giác có vô số con mắt đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt của bọn họ như những mũi tên nhọn, thẳng tắp bắn về phía ông ấy, đầy rẫy phê phán, phẫn nộ, khinh bỉ…
Lục Lãnh Phong cũng không nhìn ông ấy, anh đứng trước cửa sổ, gương mặt hướng ra bên ngoài.
Khi anh còn nhỏ, bố chỉ là một bóng dáng mờ ảo mà thôi.
“Bố, bố thật sự khiến con nhìn với cặp mắt khác xưa đó.” Lời nói của Lục Sênh Hạ mang theo mấy phần châm chọc.
Lục Vinh Hàn xấu hổ cúi thấp đầu xuống.
Lục Lãnh Phong đi tới, ôm eo Hy Nguyệt: “Được rồi, chúng ta trở về thôi.”
Hy Nguyệt vỗ vai anh: “Tuy rằng anh không có một người bố tốt, nhưng anh chính là một người bố tốt.”
Mọi người lần lượt đi ra ngoài, chỉ còn lại Y Hạo Phong và Lục Vinh Hàn.
“Lục Vinh Hàn, nếu như ông muốn dẫn Tư Mã Ngọc Như rời đi, vậy thì không nên ở lại thành phố Long Minh. Ông nên đi thật xa, mãi mãi đừng để chúng tôi gặp lại hai người. Như vậy mới có thể làm cho Tư Mã Ngọc Như chết tâm, không ôm ấp vọng tưởng không có khả năng.”
Bà nói xong, đi ra ngoài.
Lục Vinh Hàn ngã ngồi trên ghế sofa, ôm đầu.
Ông ấy muốn rời khỏi thành phố Long Minh, nhưng mà Ngọc Thanh ở đây, ông ấy muốn đi cũng không được, nhất định phải ở lại để chăm sóc Ngọc Thanh mới được.
Sau khi Tư Mã Ngọc Như chịu đựng một lần bị điện giật ở trong bệnh viện tâm thần, cô ta sợ đến mức hồn cũng sắp bay mất rồi.
Tại sao Lục Vinh Hàn còn chưa tới cứu cô ta nhỉ?
Nếu như ngày mai còn bị điện giật một lần nữa, đầu óc của cô ta nhất định sẽ nổ tung.
Lục Vinh Hàn đợi hai ngày rồi mới đi tìm con trai.
“Có phải nên thả Tư Mã Ngọc Như rồi không?”
“E là không được, cô ta vẫn chưa vượt qua máy phát hiện nói dối. Hơn nữa, bác sĩ đã chẩn đoán, cô ta mắc phải chứng vọng tưởng, cần phải tiến hành một đợt trị liệu. Hiện tại mới chỉ điều trị được hai ngày, bố đã muốn thả cô ta ra rồi, chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao?” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Lục Lãnh Phong không chút hoang mang nói.
Lục Vinh Hàn chấn động dữ dội: “Bất luận cô ấy làm sai cái gì, cô ấy cũng là mẹ của Ngọc Thanh. Con hãy nể mặt bọn trẻ, tha cho cô ấy một lần đi? Bố đảm bảo về sau tuyệt đối sẽ không cho phép cô ấy làm bậy nữa.”
“Bố đang ngả bài tình cảm với tôi sao?” Lục Lãnh Phong chế giễu.
“Cô ấy bị nhốt trong mật thất ba ngày, không uống nước không ăn cơm, cũng xem như là hình phạt đối với cô ấy rồi. Bố mang cô ấy về rồi sẽ nhốt cô ấy lại, sẽ không cho phép cô ấy ra khỏi cửa.” Lục Vinh Hàn cầu khẩn.
Lục Lãnh Phong trầm mặc, hồi lâu sau, anh thấp giọng nhả ra một câu: “Chỉ cần cô ta giao người kia ra, tôi có thể cân nhắc tha cho cô ta một lần, đây là giới hạn. Vậy nên tốt nhất bố hãy khuyên bảo cô ta một chút, ngoan cố chống đối đến cùng, không có lợi đối với cô ta.”
Hôm sau, Lục Vinh Hàn đi tới bệnh viện tâm thần.
Tư Mã Ngọc Như vừa nhìn thấy ông ấy thì lập tức gào khóc: “Vinh Hàn, anh mau cứu em ra khỏi chỗ này, bọn họ giật điện em, đầu của em rất đau, đến bây giờ vẫn còn kêu ong ong. Nếu như anh muộn thêm hai ngày, em sẽ chết ở chỗ này.”