Chương
Hy Nguyệt vô cùng kinh ngạc, cô cứ tưởng rằng phụ nữ thì mới ghen tuông bóng gió, thật không ngờ đàn ông cũng vậy.
Vào giờ phút này, tâm trạng của cô chỉ có thể dùng vài từ để diễn tả: Sống lâu thì chuyện gì cũng có thể gặp.
“Cô nhỏ Đỗ tặng cho bà cụ Đỗ một người trợ lý nhỏ, e là có ý đồ thâm sâu đây.” Chuyện này đồng nghĩa với việc gài một tai mắt bên cạnh bà cụ, đầu ấp tay gối, nếu như lời thì thầm bên gối có tác dụng, nói không chừng còn có thể ảnh hưởng tới quyết định của bà.
Hoa Vô Song thở dài một hơi: “Dượng của cháu đối xử với người khác quá thiện lương đơn thuần, không khôn ngoan, cũng chẳng có mưu mô toan tính. Đâu đủ trình làm đối thủ của người em gái này của ông ấy?”
Hy Nguyệt vỗ vai an ủi bà: “Dượng cháu có thế nào thì cũng không sao hết, có Chấn Diệp là đủ rồi.”
Hoa Vô Song vẫn chau mày không thôi.
“Dượng của cháu cũng rất yêu chiều đứa con gái của ông ấy, cái nhà này có đến lượt Chấn Diệp hay không cũng còn chưa biết được.”
Cô nhỏ Đỗ và Đỗ Tư Nam không phải anh em cùng một bố.
Bà ta là con riêng của bà cụ Đỗ, ngay cả việc bố của bà ta rốt cuộc là ai, bản thân bà cụ Đỗ cũng không rõ, mà bà cụ cũng lười đi tìm hiểu.
Dù sao bà ta cũng chỉ là một sản phẩm của bao đêm phóng túng buông thả mà thôi.
Bà cụ Đỗ từ nhỏ đến lớn đều trưởng thành tại Pháp.
Nước Pháp với những con người lãng mạn nhất, và cũng là những con người cởi mở buông thả nhất.
Cho dù là xét về thói quen trong cuộc sống hay trong lối tư duy suy nghĩ, bà cụ Đỗ cũng có thể coi là một người Pháp thuần túy. Vậy nên ở một vài phương diện, bà chẳng hề đắn đo hay ngại ngần gì cả.
Trên thực tế, chồng bà là một người khá bảo thủ, ông cụ là người thành phố Tinh Không chính gốc, cũng là một thiếu gia con nhà quyền quý. Bởi vì không phải là con trưởng, không kế thừa gia nghiệp, vậy nên ông đã lựa chọn tới nhà họ Đỗ ở rể.
Hy Nguyệt cảm thấy trong cuộc hôn nhân với bà cụ Đỗ, có lẽ ông cụ đã bị chèn ép rất nhiều. Không có người đàn ông nào lại bằng lòng để vợ mình cắm sừng cả, vậy nên ông ấy mới ra đi từ khi còn trẻ như vậy.
Trong một cuộc hôn nhân, bất kể là chồng hay là vợ, chỉ cần trong hai người có một người bản tính phong lưu, vậy thì người còn lại sẽ là người chịu bất hạnh khôn cùng.
Hy Nguyệt rất phản đối phương thức chung sống này. Thứ mà cô cần là sự chung thủy từ đầu cho tới tận giây phút cuối cùng, vợ chồng yêu thương nhau một đời một kiếp.
Lúc này, cô nhỏ Đỗ từ xa đi tới.
Ánh mắt của Eric lập tức nhìn về phía bà ta.
Hy Nguyệt nhạy bén phát hiện ra ánh mắt này.
Cô thực sự nghi ngờ Eric và cô nhỏ Đỗ luôn bí mật liên lạc với nhau.
Cô nhỏ Đỗ vừa trẻ tuổi lại vừa xinh đẹp, đương nhiên sẽ là sự lựa chọn hàng đầu của cánh mày râu. Phàm là các cặp đôi chênh lệch tuổi tác siêu lớn, chín mươi phần trăm trong số đó kiểu gì cũng đến với nhau không phải vì cái gọi là tình yêu, mà chính là bởi quyền lực và tiền tài. Trên đời này nhiều trai xinh gái đẹp như vậy, làm gì có đứa ngốc nào mà lại đi thích một lão già hom hem hay là một bà cụ nhăn nheo cơ chứ.
Eric chính là tai mắt do cô nhỏ Đỗ sắp xếp ở bên cạnh bà cụ. Vì muốn tranh đoạt quyền thừa kế mà cô ả đã phải bỏ ra không ít công sức đâu nhỉ.
Có một câu nói rất hay như này: người chết vì tiền, chim tèo vì ăn, so với lợi ích trước mặt, tình thân chỉ là mây bay.