Chương
Cô bĩu môi: “Nói cứ như em là một phiền phức rất khó giải quyết vậy.”
Năm ngón tay thon dài của Lục Lãnh Phong đặt lên tim cô: “Đã lâu vậy mà trái tim vẫn lơ lửng không cố định, em nói đi, rất phiền phức, rất khó giải quyết đúng không?”
Hy Nguyệt lè lưỡi: “Chúng ta đã hứa với nhau trước đây, phải chờ đến ngày hoa Kadupul nở hoa mới được thổ lộ tình cảm.”
Trên khuôn mặt của Lục Lãnh Phong hiện lên vẻ sầu muộn.
Anh cực kỳ nghi ngờ chậu cây mình mua sẽ không bao giờ nở ra hoa Kadupul.
“Nếu cái thứ quái quỷ đó không nở hoa, em sẽ không bao giờ giao trái tim mình cho anh sao?”
“Vậy phải xem biểu hiện của anh, cậu cả Lục anh không phải chiến thần sao? Cứ tới đánh bại em, chinh phục em đi nào.” Hàng mi dày và dài của Hy Nguyệt chợt nhấp nháy, hàm chứa đôi chút gian xảo.
Lục Lãnh Phong duỗi tay kéo cô vào lòng: “Người là của anh, trái tim sớm muộn gì cũng thuộc về anh, không chạy thoát đâu.” Nói xong, anh hôn lên môi cô.
Một lát sau, hai người cùng nhau nằm trên ghế sofa.
Hy Nguyệt nhìn trần nhà, trông có vẻ đăm chiêu nói: “Hôm nay anh có gặp trợ lý Eric của bà cụ Đỗ không?”
“Sao thế?” Lục Lãnh Phong trầm giọng hỏi.
“Anh ta là là người cô nhỏ Đỗ tặng cho bà cụ, em nghi ngờ anh ta là tai mắt do cô nhỏ Đỗ xếp vào bên người bà cụ Đỗ. Nhà họ Đỗ phức tạp hơn nhiều so với suy nghĩ của em ban đầu, không chỉ có tranh đoạt tài sản mà còn có hậu cung tranh đấu. Em rất lo sau này Sênh Hạ gả vào nhà họ sẽ không ứng phó được.” Hy Nguyệt nhíu mày, lộ ra vẻ phiền muộn.
“Đã nhiều năm qua cô của em còn ứng phó được, huống gì là Sênh Hạ. Tuy nói con bé có nhà họ Lục lớn mạnh chống lưng, nhưng nước xa không cứu được lửa gần, rất nhiều chuyện vẫn cần con bé tự giải quyết.”
Cô nuốt nước bọt, tiếp tục nói: “Lúc trước khi em gả vào, mặc dù không được chào đón, bị mẹ chồng coi thường, bị chị chồng làm khó dễ, nhưng ít ra cũng chưa trải qua việc tranh đoạt tài sản. Tuy rằng sau đó Tư Mã Ngọc Như có ý định trèo lên nhưng cuối cùng không thành công. Cô nhỏ Đỗ thì khác, cô ta có quyền thừa kế. Em thấy bà cụ Đỗ rất thích cô ta, nhưng lại bất mãn các kiểu với dượng, nghĩ dượng ấy quá yếu.” Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Lục Lãnh Phong đi tới quầy bar rót hai ly sữa bò, đưa một ly cho cô: “Tuy tính cách của dượng khá hiền lành, nhưng dượng ấy làm việc rất cẩn thận, dượng ấy chỉ bị mẹ mình làm áp lực quá mức thôi. Hơn nữa dượng ấy có một đứa con trai tốt, bà cụ không thể không cân nhắc điểm này.”
“Chỉ sợ tên Eric kia xảo quyệt, chia rẽ quan hệ giữa hai mẹ con bà cụ và dượng thôi.” Hy Nguyệt đắn đo suy nghĩ rồi đáp.
“Chúng ta không thể xen vào chuyện của nhà họ Đỗ, có thể trong lòng bà cụ đã có sắp xếp.” Lục Lãnh Phong nói.
Hy Nguyệt uống một ngụm sữa bò, hờ hững tiếp lời: “Anh đã nhìn thấy pho tượng bằng vàng ròng trong vườn hoa nhà họ Đỗ chưa? Đó là pho tượng do bà cụ Đỗ mời người khác đến điêu khắc cho mình, khi nắng chiếu vào sẽ sáng lấp lánh, vàng k thật sự lóe mù mắt chó của em.”
“Em là nhà quê mới lên thành phố à?” Lục Lãnh Phong nở nụ cười trêu đùa.
“Em thực sự có cảm giác này.” Hy Nguyệt nói: “Nhớ lại lần đầu tới nhà họ Lục, em chỉ cảm thấy nhà họ Lục rất lớn, rất cổ xưa, khi đến nhà họ Đỗ em mới biết thế nào là xa hoa, cứ như hoàng cung vậy.”
Cô chưa bao giờ nhìn thấy đồ cổ và tranh nổi tiếng ở nhà họ Lục, những thứ có giá trị đều được cất giấu, không trưng bày bên ngoài như nhà họ Đỗ.