Chương
“Không sao, là của anh cuối cùng cũng là của anh.”
Giọng nói của anh trầm thấp giống như một cơn gió nhẹ lướt qua tóc cô.
Cô âm thầm thở ra một hơi, nói sang chuyện khác.
“Ma vương tu la, em phát hiện ra anh có một loại tiềm chất.”
“Tiềm chất gì?” Anh nhướng mày.
“Tiềm chất đổ vỏ.” Cô cười ha ha, vừa trêu chọc vừa đùa cợt.
Lục Lãnh Phong cạn lời, không chút khách sáo búng trán cô.
“Hừ, giống của ông đây ai cũng không trộm được.”
Cô bĩu môi, lời này cũng không dám gật bừa, nếu thật sự không trộm được, đứa nhỏ của Kiều An là từ đâu chui ra.
“Chỉ trách anh có quá nhiều đóa hoa đào nát, làm sao cũng không nhổ hết, gió xuân thổi đến lại sinh sôi.”
Lục Lãnh Phong cầm tay của cô.
“Hệ thống phòng ngự của anh mạnh, cho dù không chặt thì em cũng không cần lo lắng.”
Cô làm một mặt quỷ.
“Đúng thế, cậu cả Lục lạnh như băng, gái xinh ngồi trong lòng cũng không loạn.”
“Không cho phép em chần chừ nữa.” Lục Lãnh Phong nhéo mũi cô, vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc.
Cô nghẹn họng: “Em chần chừ khi nào chứ?”
Ánh mắt đen nhánh của Lục Lãnh Phong lóe lên.
“Ở trong lòng em, anh xếp thứ mấy?” Đây là vấn đề nhạy cảm nhất giữa hai bọn họ, là chiếc gai trong lòng anh, giống như nghẹn ở cổ họng.
Cô ôm trán, có chút choáng váng.
“Vậy ở trong lòng anh, em xếp thứ mấy?” Cô hỏi ngược lại một câu.
Đương nhiên là vị trí số một không thể thay thế.
Trong lòng Lục Lãnh Phong âm thầm trả lời, nhưng ngoài miệng vẫn tìm lý do thoái thác.
“Ở trong lòng em anh ở vị trí nào thì em trong lòng anh chính là vị trí đó.”
Hy Nguyệt hơi cau mày, rõ ràng đáp án này có phần qua loa.
“Vậy em cũng giống như thế.” Cô ném lại quả bóng.
Lục Lãnh Phong lộ ra ý cười gian.
“Đây chính là em nói đấy nhé.”
Cô mím môi ngước mắt nhìn chằm chằm anh.
“Vậy ở trong lòng anh, rốt cuộc em xếp vị trí thứ mấy?”
Lục Lãnh Phong đổ mồ hôi lạnh, vốn dĩ đây là vấn đề anh đưa ra, kết quả thành cô theo đuổi không bỏ.
“Em tự mình đoán đi.”
Cô phồng má, vô cùng bất mãn.
“Em không đoán được, trong lòng anh có còn hình bóng của người phụ nữ nào khác hay không, sao em biết được, em cũng đâu phải con giun trong bụng anh.”