Chương
Cô tựa đầu vào vai anh, nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Hôm nay Kiến Quân nói với em, có hai người bố thật tốt, đứa nhỏ chính là đứa nhỏ, ai đối xử tốt với thằng bé, thằng bé sẽ thân thiết với người đó.” Cô cười nói.
“Dựa theo cách nói của em, cho dù thằng bé là con của anh, em cũng không có ý định để thằng bé nhận tổ quy tông, muốn để thằng bé tiếp tục coi người khác là bố đẻ?”
“Đứa nhỏ là do em sinh, ai là bố đẻ, em là người rõ nhất. Sở dĩ thằng bé có chút giống anh, đơn thuần là trùng hợp, anh đừng nên suy nghĩ nhiều.” Cô chậm rãi nói.
Lục Lãnh Phong cau mày.
“Người phụ nữ ngốc này, em không nghĩ đến lúc trước phần giám định ADN giả kia, rất có thể là do Hứa Nhã Thanh làm ra?”
Hy Nguyệt mở mắt, cô đã nghĩ qua, nhưng nhanh chóng phủ định.
Nếu như việc này có liên quan đến Hứa Nhã Thanh, như vậy anh ta đã sớm biết đứa nhỏ không phải của mình, sao có thể cứu đứa nhỏ chứ?
Nếu như đứa nhỏ bị giết, cả đời này cô khó có khả năng tha thứ cho Lục Lãnh Phong, chết cũng không tha thứ.
Hứa Nhã Thanh thông minh như thế, đâu thể không nghĩ đến điểm này, muốn phá hoại quan hệ giữa cô và Lục Lãnh Phong, nên để Lục Lãnh Phong git chết đứa nhỏ.
Anh ta không làm chuyện đó, chứng tỏ anh ta không liên quan gì đến chuyện này.
“Kết quả giám định bố con không phải do Hy Mộng Lan gửi cho anh à? Chứng minh chuyện này chắc chắn có liên quan đến cô ta, nói không chừng là do cô ta làm ra, em hiểu rõ Hứa Nhã Thanh, anh ta sẽ không làm như vậy.”
Lời này hình như chọc giận đến Lục Lãnh Phong.
“Trong lòng em, thằng cha kia vẫn quan trọng hơn anh à?”
“Quan trọng hay không, không liên quan gì, em chỉ nói sự thật thôi.”
Lục Lãnh Phong có chút căm tức cúi đầu mạnh mẽ hôn cô.
Mỗi lần tức giận anh chỉ muốn làm một chuyện, đó chính là chiếm hữu cô, tuyên cáo chủ quyền của mình.
Vừa vào phòng anh đã bế cô đặt lên giường, tuần này còn chưa làm theo thỏa thuận.
Sắc mặt Hy Nguyệt tái đi, mang thai năm tháng, thân thể nặng nề, đâu còn chỗ phản kháng.
“Lục Lãnh Phong… Anh thật đúng là một tên cầm thú.”
“Không dạy dỗ em, em sẽ không nhớ rõ ai là người đàn ông của em.” Lục Lãnh Phong trầm thấp hừ một tiếng, không khách sáo vén váy cô lên.
Sắc mặt cô thay đổi.
Ngay tại lúc này, ngoại trừ thuận theo thì chính là tiếp nhận, không cách nào phản kháng.
“Anh… Anh đừng mất khống chế đấy, đừng thương tổn đến đứa nhỏ.”
Lục Lãnh Phong hít sâu một hơi, lúc anh nổi giận, quả thật không khống chế được.
Anh đứng thẳng người đi đến quầy bar lấy ra một chai nước khoáng uống hơn nửa chai để cho mình tỉnh táo lại.
“Người phụ nữ ngu ngốc này, em là của anh có biết không?”
Hy Nguyệt ôm cổ anh, thừa nhận sức lực nhẹ nhàng của anh.