Chương
“Bà nội, bà phải phân xử giúp cháu.”
“Di Nhiên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao cháu lại ngã xuống?” Bà cụ Đỗ vô cùng lo lắng hỏi.
“Bà nội, là Hy Nguyệt, đều tại cô ta làm hại. Huy Đạt thích ăn đậu tương, có để trong túi một ít hạt đậu tương, không biết vì sao lại rơi ra ngoài, Hy Nguyệt không phát hiện ra, giẫm lên trên, thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Cô ta mượn đề tài để nói chuyện, nói là cháu muốn hại cô ta, Lãnh Phong rất tức giận nên vặn gãy cánh tay Huy Đạt. Hy Nguyệt nhân lúc hỗn loạn đẩy cháu một cái, khiến cháu ngã sấp xuống.” Cô ta khóc nước mắt nước mũi chảy đầy, nhìn vô cùng thê thảm.
Trên trán bà cụ Đỗ nổi đầy gân xanh, vỗ mạnh lên mặt bàn: “Hy Nguyệt này đúng là khinh người quá đáng, thực sự nghĩ nhà họ Đỗ chúng ta dễ bắt nạt sao?”
“Cô ta vẫn luôn muốn hại chết con của cháu, muốn tìm cơ hội chỉnh chết cháu, bà nội, bà nhất định phải cứu cháu và đứa bé.” Đỗ Di Nhiên khóc nói.
Bà cụ Đỗ vỗ tay cô ta: “Cháu yên tâm đi, ngày mai bà sẽ tới nhà họ Lục, đòi lại lẽ phải cho cháu.”
Đỗ Di Nhiên khịt mũi, cô ta gọi số điện thoại bí mật giữa cô ta và Lục Lãnh Phong, muốn anh đến thăm cô ta, nhưng mà anh không nghe máy, cô ta lập tức gửi tin nhắn qua.
Cô ta nhất định phải hỏi cho rõ, vì sao anh đột nhiên trở nên vô tình như vậy.
Ngày hôm sau, bà cụ Đỗ đi tới nhà họ Lục.
“Chị à, chị có biết hay không, Di Nhiên phải vào bệnh viện, thiếu chút nữa sinh non. Cháu dâu kia của chị đúng là độc ác, muốn hại chết Di Nhiên, không để lại chút tình cảm nào.”
“Chị biết, nhưng mà người ra tay độc ác không phải là Hy Nguyệt, mà là cháu gái của em. Vệ sĩ làm việc ác của nhà em đã bị cảnh sát khống chế, thành thật nói ra hết mọi chuyện. Cảnh sát sẽ khởi tố cậu ta tội cố ý làm hại người khác.”
Bà cụ Lục biết bà ta sẽ tới, tất nhiên là đã chuẩn bị sẵn sàng, đánh đòn phủ đầu.
Bà cụ Đỗ hơi kinh hãi: “Cậu ta chỉ làm rơi mấy hạt đậu tương mà thôi, đó là chuyện ngoài ý muốn.”
“Là Đỗ Di Nhiên nói với em như vậy đúng không.” Bà cụ Đỗ lấy bản sao tờ khai của tên vệ sĩ kia ra.
“Em gái à, em nên nhìn cẩn thận xem, nếu em không tin, còn có camera ở trong đại sảnh bữa tiệc làm chứng.”
Bà cụ Đỗ nhìn lời khai ở phía trên, kinh hãi, chuyện này hoàn toàn tương phản với những lời cháu gái bà ta nói.
Là cô ta sai vệ sĩ ném đậu tương lên trên mặt đất, muốn hại Hy Nguyệt sinh non, nhưng không ngờ mình giẫm lên phía trên, ngã sấp xuống.
“Cháu gái này nhà em đúng là mầm tai họa gây chuyện thị phi, Hy Nguyệt là bà chủ của nhà họ Lục chị, trong bụng con bé là huyết mạch của nhà họ Lục chị, người nào dám động vào bọn họ, thì sẽ là địch với nhà họ Lục chị.” Ánh mắt bà cụ Lục lạnh lẽo, trở nên vô cùng nghiêm túc.
Trong lòng bà cụ Đỗ tức giận, vốn là tới hỏi tội, kết quả biến thành bị động bị đánh.
“Chị à, em thấy chuyện này nhất định có hiểu lầm, trở về em nhất định sẽ hỏi Di Nhiên rõ ràng.”
“Cháu gái kia của em mở miệng là nói dối, em có thể hỏi rõ được sao?”
Bà cụ Lục sai bảo người giúp việc rót một chén trà cho bà ta: “Tục ngữ nói đúng, số mà đã có ắt nên, số mà không có cầu xin làm gì, quá mức cố chấp, chỉ biết hại người hại mình.”
Khóe miệng bà cụ Đỗ giống như bị ong vò vẽ đốt, gần như lệch tới bên tai: “Chị à, nếu chuyện này thực sự do Di Nhiên làm, đợi con bé xuất viện xong, em nhất định sẽ bắt con bé tới chịu đòn nhận tội.”
“Nếu không phải nể mặt em, chị đã sớm bảo cảnh sát bắt cô ta đi.” Bà cụ Lục nói.