Chương
“Con nhóc này chắc chắn là nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, mới phạm phải sai lầm lớn như thế, dù sao chuyện ở nông trại cũng đã hành hạ con bé.” Bà cụ Đỗ cố gắng giải vây cho cháu gái.
Bà cụ Lục uống một ngụm trà, giọng nói thoải mái hơn một chút: “Chị nhớ rõ lúc chúng ta còn trẻ tuổi, thích nhất là đọc tiểu thuyết võ hiệp, thuật dịch dung ở bên trong xuất thần nhập hóa, thật giả khó phân biệt. Thứ đó còn có một cách nói khác chính là mặt nạ da người. Bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển, cũng có loại thứ này, nhưng không phải mặt nạ da người, mà là mặt nạ silicone hóa trang. Loại rẻ thì mấy triệu, trên mạng có bán, tốt thì có khả năng lên tới ba mươi tỷ. Nhưng mà cho dù kỹ thuật tốt tới mấy cũng không có biện pháp giống như trong tiểu thuyết võ hiệp, có thể lấy giả loạn thật, lúc nói chuyện và làm ra biểu cảm động tác, rất dễ để lộ ra sơ hở, chỉ có vào buổi tối lúc ánh sáng mờ ảo, mới không dễ dàng bị phát hiện.”
Bà cụ Đỗ nghe thấy thế, trên gương mặt lướt qua một chút thấp thỏm giật mình.
“Chị à, chị muốn nói gì?”
“Chị hoài nghi tối hôm đó ở trong nông trại, có người lợi dụng mặt nạ như thế này giả mạo Lãnh Phong, ở bên cháu gái gây họa của em. Đây cũng là lý do vì sao người này muốn tắt công tắc nguồn điện, vì không bị nhìn ra sơ hở.” Giọng nói của bà cụ Lục trầm thấp mà rõ ràng.
Bà cụ Đỗ vô cùng sợ hãi: “Chị à, lời chị nói thực sự quá huyền ảo, cho dù có thứ này, vậy cũng cần phải làm theo yêu cầu trước. Lãnh Phong đến thành phố Tinh Không mấy ngày, sao đối phương có thể chuẩn bị mặt nạ mô phỏng tốt như vậy.”
“Người này lại tìm cháu gái em, bọn họ còn đang bí mật gặp mặt ở thành phố Long Minh. Cháu gái em chạy đi tìm Hy Nguyệt, khiêu khích với con bé, nói ra chuyện cô ta gặp mặt với Lãnh Phong, nhưng mà tối hôm đó Lãnh Phong ở nhà, không đi đâu cả.”
Bà cụ Lục nói: “Chuyện này không phải là chuyện nhỏ, nhất định là người ở phía sau âm thầm điều khiển, muốn phá hoại quan hệ giữa hai nhà chúng ta, không thể lơ là. Phía bên chị đã phái người điều tra về người này, cho dù thế nào cũng phải tìm người này ra.”
Bà cụ Đỗ im lặng, biểu cảm trở nên âm u mà thâm trầm. Tải ápp ноlа để đọc chương tiếp theo nhé.
Nếu thực sự có người như vậy, dám quấy rối ở dưới mí mắt bà ta, bà ta nhất định phải băm người đó ra chục nghìn đoạn.
Sau khi bà ta rời đi, Hy Nguyệt đi từ trên lầu xuống.
Chuyện này cô không thích hợp ra mặt, chỉ có thể do bà cụ giải quyết.
“Hi vọng bà cụ Đỗ có thể tỉnh táo lại, đừng bị Đỗ Di Nhiên lừa gạt nữa.”
“Dưỡng ra cháu gái như vậy, đúng là gia môn bất hạnh.” Bà cụ Lục lắc đầu.
“Nhà họ Đỗ còn có Chấn Diệp, cậu ấy mới là người chân chính có thể làm được vai chính.” Hy Nguyệt nhún vai.
“Trong nhà có chị chồng như vậy, không biết sau này Sênh Hạ có thể ứng phó được hay không.” Bà cụ Lục thở dài.
Hy Nguyệt cười nói: “Trước đây chị chồng của cháu cũng tác oai, không phải là cháu vẫn đánh bại được chị ấy sao.”
Bà cụ Lục lắc đầu: “Sênh Hạ khác với cháu, tính tình con bé quá thẳng thắn, vui buồn yêu thích đều để lộ trên mặt.”
“Em ấy thông minh ạ, còn có nhà họ Lục chúng ta ở phía sau làm chỗ dựa, Đỗ Di Nhiên nhìn là biết không có đầu óc, không đấu lại được em ấy đâu.” Hy Nguyệt nói.
Bà cụ Lục cũng nói với giọng điệu mỉa mai: “Cháu gái của nhà họ Đỗ đúng là ngu ngốc, bị người ta đùa giỡn xoay vòng như thế, cũng không biết.”