Chương
Cô nhỏ Đỗ lắc đầu: “Cháu vẫn quá ngây thơ rồi, cậu ta chỉ muốn chơi đùa với cháu mà thôi. Cờ đỏ trong nhà không ngã, bên ngoài cờ màu phấp phới, đây là miêu tả về người đàn ông nhà giàu có. Cậu ta nói những lời này với cháu cháu không thể coi là thật được, chỉ là đang lừa cháu thôi.”
“Cô, từ sợi tóc đến ngón chân của cháu đều tốt hơn Hy Nguyệt, trừ khi mắt anh ấy bị mù, nếu không thì tuyệt đối sẽ lựa chọn cháu, sẽ không lựa chọn Hy Nguyệt.” Đỗ Di Nhiên tâng bốc mình, liều mạng biểu lộ tôn quý của mình, để che giấu thất bại trong lòng.
Cô nhỏ Đỗ thở dài: “Hy Nguyệt thực sự không kém, xinh đẹp, có khí chất, có năng lực, có tâm cơ, nếu không sẽ không khiến ba cậu chủ giàu có mê tới mức thần hồn điên đảo. Đàn ông thích như gần như xa, không phải quấn quít làm phiền. Những người cháu chơi đùa lúc trước đều là những người muốn trèo cao nhà họ Đỗ, cho nên mới dễ dàng bị cháu công phá. Lục Lãnh Phong thì khác, là nhà họ Đỗ chúng ta cầu xin cậu ta hợp tác, cậu ta ở trên mà cháu ở dưới, nhưng chiêu cháu dùng lúc trước đều vô dụng thôi. Cháu phải học Hy Nguyệt, làm thế nào chinh phục người đàn ông mạnh hơn.”
Đỗ Di Nhiên ngổn ngang trong gió, có kch thích muốn lấy dây thừng thắt cổ.
“Cô, cô đừng tâng bốc chí khí của người khác, diệt uy phong của mình, Hy Nguyệt đều dùng thủ đoạn hạ lưu, cháu khinh thường học. Cháu đường đường là thiên kim của nhà họ Đỗ, danh viện đứng đầu thành phố Tinh Không, một người xóm nghèo bay ra thành Ma Tước thối nát có thể so sánh được sao?”
Cô nhỏ Đỗ đỡ trán: “Được rồi được rồi, tiêu hao ở đây cũng không phải biện pháp, chúng ta nhanh về đi.”
Cô ả mới nói xong, có xe lái tới.
Là xe của Hy Nguyệt.
Đỗ Di Nhiên vừa thấy lập tức chạy tới, ra sức vỗ lên cửa kính xe.
Bảo vệ thấy thế, chạy tới giữ lấy cô ta: “Nhà họ Lục không phải nơi cô có thể tùy tiện làm càn.”
Hy Nguyệt đi từ trong xe ra, xua tay với bảo vệ: “Thả cô ta ra trước đi.”
Đỗ Di Nhiên như hung thần ác sát trừng cô: “Hy Nguyệt, cô đừng có mà khinh người quá đáng, có bản lĩnh thì cạnh tranh công bằng với tôi đi.”
Hy Nguyệt mỉm cười: “Cô Đỗ, cô là một người phụ nữ ngu ngốc bị người ta bán còn kiếm tiền thay người ta, tôi thực sự không để vào mắt. Tôi khuyên cô có rảnh thì nên đi rửa mắt, sau đó lại đi nhìn người giả mạo kia thật rõ ràng, như vậy có thể nhận ra được thật giả rồi.”
Đỗ Di Nhiên thở hổn hển nói: “Hy Nguyệt, cô đừng có mà ở đây ăn nói linh tinh, tôi thấy cô mới là người không chịu tiếp nhận hiện thực, người Lãnh Phong yêu là tôi, cô mới bại trong tay tôi.”
Hy Nguyệt cười mỉa một tiếng: “Cô còn thuận tiện đi khám khoa tâm thần, đã có chứng tâm thần ảo tưởng.”
Cô nhỏ Đỗ tiến lên trước kéo Đỗ Di Nhiên ra, nở nụ cười với Hy Nguyệt: “Bà chủ Lục, thực ra chúng tôi là tới xin lỗi, chuyện lần trước là Di Nhiên không đúng, tôi đã giáo huấn con bé rồi.”
Hy Nguyệt mỉm cười: “Với thái độ này của cô ta, xem ra cô dạy còn chưa đủ.”
Khóe miệng cô nhỏ Đỗ giật giật, vỗ bả vai Di Nhiên: “Nhanh xin lỗi bà chủ Lục đi?”
Đương nhiên là Đỗ Di Nhiên không có khả năng cúi đầu với Hy Nguyệt, cô ta ngẩng cao đầu, e sợ không đủ khí thế.
“Cháu không làm sai chuyện gì, dựa vào cái gì phải nhận lỗi với cô ta, hẳn là cô ta nên nhận lỗi với cháu mới đúng. Không biết cô ta đã hắt bao nhiêu nước bẩn ở sau lưng cháu, làm hại người nhà họ Lục không muốn gặp cháu, cô ta nên xin lỗi vì làm tổn hại thanh danh của cháu. Còn có lần trước, cô ta bỏ hồng hoa vào trong canh gà của cháu, làm hại cháu thiếu chút nữa sinh non, cũng cần phải xin lỗi cháu.”