"Triển Thất."
"Nhị bang chủ."
"Tôi không sao, tìm đường ra ngoài trước rồi hãy nói."
Lúc Triển Thất nhào tới đẩy Diêm Xuyên ra thì không thể tránh thoát khỏi khỏi ngọn phi đao, may là chỉ bị thương ở cánh tay, Triển Thất thấy người của Diễm bang chạy tới liền dẫn mọi người mở đường máu chạy ra.
Sau khi Lục Hiên nhìn thấy Triển Thất bị thương, ánh mắt trở nên ngoan độc, không ngừng chém giết người của Chu Tước Môn đến đỏ mắt. Trong nháy mắt khi Triển Thất bị thương đó, tim anh ta cũng đau theo, anh thầm thề, nhất định phải khiến người của Chu Tước Môn trả giá thật lớn.
Diêm Xuyên thấy Triển Thất không có vấn đề gì quá lớn thì không nói thêm gì nữa, nhưng chỉ có chính hắn mới biết lúc nãy khi Triển Thất xô ngã hắn, trong nháy mắt đó hắn đã rung động đến mức nào. Nhặt một cây đao trên đất lên, theo sát Lục Hiên chém giết người Chu Tước Môn, giờ phút này hắn thật hối hận vì không học nhiều công phu một chút: Nếu thế thì Triển Thất đã không bị thương.
Sau khi người của Diễm bang chạy tới cũng cùng xông vào chém giết người của Chu Tước Môn, chẳng mấy chốc, người của Chu Tước Môn đã bại trận chạy trốn.
"Nhị bang chủ, xin thứ cho thuộc hạ đến muộn."
Người tới chính là Trương Khuê, lúc hắn đang tìm lối vào mật đạo của Phi Ưng Trại thì nhận được một bức thư gắn trên phi đạo, trên đó viết Triển Thất gặp nạn, đang ở núi Phi Ưng. Hắn không kịp nghĩ nhiều, bất kể có thật hay không thì hắn đều phải đi, trong bang không có bao nhiêu người, hắn dẫn theo những người còn lại chạy đến, may mà đến kịp, nếu chậm chút nữa không biết sẽ có hậu quả gì.
"Không sao, đi thôi, vể rồi nói."
"Xem coi phi đao có độc hay không rồi băng bó đi."
Lục Hiên thấy Triển Thất coi thường chuyện mình bị thương, trong lòng không khỏi tức giận, sao lại có người không quan tâm đến bản thân mình như vậy, sau đó nhanh chóng kéo ổng tay áo Triển Thất lên, kiểm tra vết thương.
Thật ra thì lúc vừa bị ngọn phi đao đâm phải, Triển Thất đã có bôi thuốc rồi, những thứ thuốc cô mang theo bên người đều do cô tự mình nghiên cứu chế ra, đã đươc Văn Nhân Mạc giám định, vừa đắp lên đã lập tức cầm máu. Cô vừa định nói với Lục Hiên thì ống tay áo đã bị kéo lên, ngay khi cánh tay trắng mịn như ngọc kia hiện lên trước mặt Lục Hiên, tim anh nhảy lệch một nhịp. Nhưng sau đó đã nhanh chóng tỉnh táo lại.
"Mau lên, trên phi đao có độc, lập tức xử lý."
"Triển Thất, Nhị bang chủ."
Theo tiếng gọi của Lục Hiên, mọi người cũng lo lắng vây lại.
Có độc? Triển Thất cũng nhìn về phía vết thương trên tay, cánh tay cũng không bị sưng lên hay biến đen, hơn nữa cơ thể cô cũng không thấy có gì khó chịu, sao lại trúng độc đươc.
"Anh CMN nhẹ một chút, đau."
Triển Thất vừa định hỏi Lục Hiên có chuyện gì, đã cảm thấy vết thương vừa được cầm máu bắt đầu đau lại, thì ra là Lục Hiên đang nặn máu ra. Lúc Lục Hiên nhìn thấy máu chảy ra đều là màu đỏ thì cũng ngu người, rốt cuộc anh cũng hiểu rõ nguyên nhân, thì ra là anh xem cái bớt màu đen trên tay Triển Thất là do trúng độc.
Ngọn phi đao kia đâm vào ngay bên cạnh vết bớt, mắt lạnh vừa nhìn đã thấy đây giống như trúng độc, vết bớt này lớn cỡ một đồng đại dương, không chỉ thế... mà còn là màu đen tuyền, bên trên còn hơi gồ lên, nhìn kỹ lại thấy giống một hoa văn nào đó, nhưng lại cảm thấy cái gì cũng không phải.
"CMN anh dám khiến cho ông đây phải chịu tội thêm lần nữa, có phải muốn chết hay không!"
Cuối cùng, dưới ánh mắt đầy sát khí của Triển Thất, Lục Hiên không những phải nói xin lỗi, còn đáp ứng một đống điều kiện bất bình đẳng, Triển Thất mới bỏ qua cho anh.
Mọi người thấy Triển Thất thật sự không sao, lúc này mới cùng nhau đi xuống chân núi. Không ai chú ý thấy lúc Diêm Xuyên nhìn thấy vết bớt trên cánh tay Triển Thất thì trên mặt lộ vẻ vui mừng.
"Tiểu Thất Thất, mấy ngày nay anh phải xử lý chút chuyện, đợi anh xử lý xong anh sẽ lại tới tìm em, nhất định phải chờ anh cùng về."
Sau khi Lục Hiên xuống núi thì lại khôi phục bộ dáng buồn nôn thường có, nói với Triển Thất. Triển Thất đã quen thấy anh ta như thế, "ừ" một tiếng rồi rời đi.
"Điều tra cho tôi xem lần này Chu Tước Môn cử bao nhiêu người tới, kế tiếp có hành động gì."
"Vâng, chủ tử."
Sau khi Triển Thất đi rồi, Lục Hiên nói một câu với người bên cạnh, sau tiếng đáp thì một bóng dáng phóng nhanh ra ngoài. Anh tiếp tục đứng tại chỗ nhìn theo đoàn người Triển Thất, đến khi họ hoàn toàn biến mất mới xoay người đi khỏi.
Sau khi Triển Thất trở lại Diễm bang, những người hôm qua bị phạt vẫn còn nằm trên giường nghe tin cô bị thương thì muốn đến thăm hỏi, Triển Thất không chịu đựng nổi nên đuổi luôn cả đám ra ngoài, những người này giờ đã khôn hơn rồi.
"Sao cậu lại cứu tôi?"
Khi trong phòng chỉ còn lại cô và Diêm Xuyên, Diêm Xuyên mở miệng hỏi.
"Tôi đã nói rồi, chúng ta là bạn bè, tôi nghĩ với tình cảnh lúc ấy của chúng ta, nếu đổi lại thì anh cũng sẽ làm như thế."
"Nếu tôi lừa gạt cậu, cậu vẫn xem tôi là bạn?"
"Cậu đang nói đến chuyện cậu là Tây Môn Vũ?"
Diêm Xuyên vẫn luôn nhìn Triển Thất, hắn muốn biết sau khi Triển Thất biết được chuyện bị mình lừa gạt thì sẽ có phản ứng gì, không ngờ Triển Thất lại đoán được thân phận của mình, kinh ngạc nói với Triển Thất:
"Sao cậu lại biết tôi là Tây Môn Vũ?"
"Muốn liên hệ anh với cái tên Tây Môn Vũ dùng khinh công để xưng danh thì quả có chút khó khan, nhưng lại là sự thật. Bình thường lúc anh đi bộ, vì sợ mọi người hoài nghi nên luôn cố ý tăng thêm tiếng động khi chân giẫm xuống đất, nhưng tiếc là anh lại không khống chế được lực giẫm. Việc đó khiến tôi cảm thấy rất kỳ quái, nhưng vẫn không liên hệ anh với Tây Môn Vũ, mãi đên hôm nay lúc ở chân núi anh cứu Long Mai, tốc độ trong nháy mắt đó không phải người thường nào cũng có thể đạt tới. Khinh công cao đến vậy, võ công thì lại kém, vẫn còn ở lại Mạc Thành thì cũng chỉ có Tây Môn Vũ thôi."
Triển Thất cười giải đáp cho Tây Môn Vũ.
"Nếu đã biết tôi là Tây Môn Vũ, cậu sẽ giao tôi cho Long Hổ Môn để đổi lấy tiền thưởng sao?"
Diêm Xuyên hỏi, không, hiện giờ đã là Tây Môn Vũ rồi. Trong lòng hắn rất bội phục Triển Thất, hắn vẫn cho là mình che giấu rất kỹ, không ngờ vẫn bị cô phát hiện.
"Sẽ không, tôi đã nói rồi, anh là bạn tôi, nhưng ngọc bội Chu Tước rất quan trọng đối với tôi, tôi hi vọng anh có thể cho tôi mượn dùng một chút."
Lúc ở chân núi, khi Triển Thất đoán được Diêm Xuyên chính là Tây Môn Vũ thì cũng kinh ngạc thật lâu, những người có thể trọng nhẹ, chiều cao hơi thấp một chút thường thích hợp để luyện khinh công. Dáng vẻ cao lớn như hắn mà có thể luyện được đến trình độ đạp tuyết vô ngân (giẫm lên tuyết mà không để lại dấu vết), cần phải bỏ ra gấp mười lần người thường mới được, khó trách công phu của hắn không được tốt.
Một trong những mục đích cô tới Mạc Thành là để lấy được khối ngọc bội này, nhưng không ngờ lại có thể trở thành bạn của Tây Môn Vũ. Nếu là bạn, cô không thể mạnh mẽ cướp đoạt, cô biết, Tây Môn Vũ bỏ ra công sức để trộm miếng ngọc bội này nhất định có chỗ dùng, cô chỉ muốn lúc trở lại Chu Tước Môn thì mượn cho những người đó nhìn một cái là được.
Diêm Xuyên nhìn chằm chằm Triển Thất mấy lần, xác định được Triển Thất thật sự xem hắn là bạn, không hề muốn lợi dụng hắn để lấy miếng ngọc bội.
Hắn cười với Triển Thất một cái, ánh mắt sáng trong, như đã thông suốt được chuyện khiến hắn rối rắm từ lâu, sau đó đột nhiên quỳ xuống trướt mặt cô.
"Tôi, Tây Môn Vũ thề, cả đời này sẽ trung thành với Triển Thất. Nếu làm trái, sẽ bị thiên lôi đánh, chết không được tử tế."
Đã sửa bởi SCR lúc .., :.