Sau khi người chủ trì nhìn những viên đá rồi tuyên bố kết quả, mọi người mới phản ứng kịp, mười viên đều trúng, hơn nữa còn là bắn liên tục, không giống như những người dự thi khác, mỗi một lần bắn đều phải ngắm mục tiêu một lần.
Con mẹ nó, thật là dũng mãnh, đây mới gọi là tay súng thiện xạ, không trách được thằng nhóc dám lớn lối như vậy.
"Hay quá!"
Trong đám người không biết ai dẫn đầu trầm trồ khen ngợi trước, Triển Thất cũng không quan tâm, những thứ này chỉ là chuyện con nít. Chuyện cô muốn làm là để ý đến vẻ mặt của hai người, một là Thạch Lỗi, vẻ mặt của Thạch Lỗi vẫn không thể hiện gì, hai là Vương Hoàng, hiện giờ sắc mặt của hắn đã xanh mét, trong ánh mắt hiện đầy sát khí nồng đậm.
Xem ra, sắp tới lại có kịch hay diễn ra.
Khi đêm tới thì sự huyên náo của Diễm bang đã chấm dứt hoàn toàn, mây đen che khuất ánh trăng, đêm đen vừa lúc thích hợp để tập kích bất ngờ.
"Xem ra ông trời cũng muốn giúp chúng ta đây!"
Mấy người áo đen hướng nơi ở của Triển Thất chạy đi, đêm tối rất thích hợp cho việc ẩn núp, cũng dễ dàng tránh thoát được sự tuần tra của bảo vệ ban đêm.
"Xoẹt!"
Âm thanh tiếng dao đâm vào thịt.
"Anh Ba! Đâm tới đao, đệ không tin tên nhóc này không chết!"
"Sao tao có chút cảm giác mọi việc quá thuận lợi nhỉ, mày xác định người trên giường chính là thằng nhỏ kia sao? Chẳng phải đại ca nói nó rất lợi hại sao? Sao dễ dàng bị đâm chết như vậy?"
"Anh Ba còn chưa tin vào tài nghệ chế thuốc mê của lão Nhị ư, dù là một con trâu, chỉ cần ngửi một chút cũng có thể nằm yên một ngày, nhiệm vụ hoàn thành là tốt rồi, đi, tới chỗ đại ca báo cáo đi"
Nói xong, mấy người áo đen biến mất ở trong đêm tối giống y như lúc tới,. Chỉ có điều bọn hắn không phát hiện, sau khi bọn hắn rời đi, có hai bóng người cũng đi theo.
"Ừ. . . . . . A. . . . . . Quá tuyệt vời, dùng sức a!"
"Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút, người ta cũng muốn a, nhanh, nhanh lên một chút, sắp tới rồi!"
"A. . . . . ."
"Này, anh nói hai người bọn họ người nào dũng mãnh a, tôi thấy Lý Đường chủ hình như không làm nhanh được a!"
"Ừ, cái tư thế này không tệ, ai, đáng tiếc sức lực không đủ. Còn hai người kia sức lực thì dư thừa, nhưng tư thế lại không tốt. Quá thất bại, y như ông cụ già đẩy xe."
Triển Thất, người giờ phút này vốn đã bị giết, lại đang cùng Văn Nhân Mạc ngồi trên tán cây to ngoài cửa sổ phòng của Lý Đường chủ, đang quan sát màn trình diễn xuân cung đồ ở bên trong .
Con mụ nó, đây chính là người thật a, còn là bốn người cùng nhau lăn qua lăn lại trên giường, hai đôi giống như đang tranh tài một dạng, cảnh này so với diễn viên trên ti vi còn đẹp mắt hơn nhiều, Triển Thất càng nhìn càng phấn khích hơn, còn bắt đầu bình luận lớn.
"Câm miệng, không cho coi!"
Đang thời điểm Triển Thất nhìn hăng hái, ánh mắt lại bị Văn Nhân Mạc chận lại.
Hôm nay sau khi tranh tài xong, Triển Thất đem tình huống lúc đó kể cho anh nghe một lần, hơn nữa còn nói cho anh biết, buổi tối muốn dẫn anh đi xem một màn kịch vui. Ai biết hơn nửa đêm lại nhìn thấy cảnh xuân cung sống, cũng không biết đầu óc nha đầu này cấu tạo bằng cái gì, thấy tình hình như thế chẳng những không xấu hổ giống như những cô gái bình thường khác, ngược lại còn vừa xem vừa bàn tán say sưa.
Vốn tưởng rằng cô còn quá nhỏ, sẽ không hiểu những thứ này, nhưng những lời cô vừa nói, rõ ràng cho thấy là một cao thủ có kinh nghiệm phong phú a, đến tột cùng là người nào dạy cô những thứ này?
Thấy cô như vậy, một Văn Nhân Mạc bình thường luôn luôn tỉnh táo không khỏi bắt đầu tức giận, chỉ là chính anh cũng không chú ý tới.
"Buông tay, tại sao không để cho tôi xem?"
Đang thời điểm tiến hành tới phần mấu chốt, lúc này không để cho cô xem, không phải rất uổng sao? Mà động tác của Triển Thất hiển nhiên thống nhất với suy nghĩ của cô, giơ tay muốn đánh Văn Nhân Mạc, tuy nhiên sao cô có thể đánh thắng được anh, mới vừa giơ tay lên, lập tức bị Văn Nhân Mạc bắt được, nhân tiện đem cô giam cầm trước ngực anh.
Giờ phút này tư thế của hai người muốn bao nhiêu mập mờ thì có bấy nhiêu mập mờ, nếu là người khác, vừa mới trải qua lễ rửa mắt vừa rồi, hiện tại đã sớm củi khô bốc cháy. Thế nhưng hai người rõ ràng cho thấy đầu óc không giống người bình thường.
Lúc này Triển Thất chỉ suy nghĩ làm thế nào để sức mạnh được khôi phục nhanh chóng, như vậy mới không bị Văn Nhân Mạc vây hãm, cảm giác luôn bị áp chế thật khó chịu. Con điều mà Văn Nhân Mạc suy nghĩ lại là, phải tìm người điều tra kỹ một chút, cô có kinh nghiệm phong phú như vậy là do ai dạy, để rồi xem anh có lột da hắn không.
"Tối hôm nay điều cô muốn chính là dẫn tôi đến nhìn chuyện này hay sao?"
"Gấp gáp cái gì, ngay lập tức sẽ bắt đầu!"
Hiện tại Triển Thất đã tránh thoát khỏi lồng ngực Văn Nhân Mạc, nhìn cục diện đã kết thúc, tức giận đáp, quả nhiên, Triển Thất mới vừa nói xong, bên trong đã bắt đầu nói chuyện.
"Đại ca, mới vừa tôi thấy được tín hiệu của các anh em, bên kia đã hoàn thành nhiệm vụ giết chết thằng nhóc Triển Thất kia rồi, trận đấu ngày mai, nhất định đại ca sẽ chiến thắng, chờ chiếm được vị trí Đường chủ, chúng ta có thể bắt đầu hành động"
"Hừ, cho dù thằng nhóc đó không chết thì tôi cũng không để nó vào mắt, hôm nay vì không muốn làm náo động, nên tôi đã cố ý bắn trượt một viên đạn, nếu không diễn màn tiểu xảo đó, thì làm sao có thể thoát khỏi được mắt họ!."
Người được gọi là đại ca chính là Vương Hoàng, người đã bắn trúng chín viên đá trong ngày hôm nay, hắn quả nhiên là người của Bạch Bang tới nằm vùng, hơn nữa nội gian cùng hắn thông đồng làm bậy bán rẻ Văn Nhân Mạc lại chính là Lý Đường chủ.
"Đó là tất nhiên, đại ca của chúng ta là tay súng đứng đầu Bạch Thành, thằng nhóc kia chỉ gặp may mà thôi, chẳng qua tôi sợ nó sẽ làm hư chuyện của chúng ta, cho nên diệt trừ vẫn là tốt hơn."
Lý Đường chủ thấy trên mặt Vương Hoàng lộ ra vẻ bất mãn, lập tức bắt đầu xun xoe nịnh bợ.
"Vừa rồi đại ca quả nhiên dũng mãnh a, đệ thấy mặc cảm quá!"
"Ha ha ha, Đệ thủ đọan đa dạng, cũng làm cho đại ca hâm mộ đấy, ngày nào đó chúng ta sẽ vui vẻ bàn luận một chút."