Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vừa bước ra khỏi quán cafe Lover"s, Storm lập tức gọi điện thoại cho tài xế đến đón cô.
Storm được tài xế đưa đến toà nhà Mạnh Thị, một căn chung cư đắt tiền nằm ở ngay trung tâm Thành Phố S, thuộc về quyền sở hữu của tập đoàn Mạnh Thị.
Toà nhà Mạnh Thị này dành riêng cho những nhân viên cấp cao làm việc tại ngân hàng Mạnh Thị.
Bước vào cửa lớn Storm cảm giác quen thuộc vô cùng, căn chung cư được thiết kế theo phong cách của ngân hàng Mạnh Thị, dùng màu trắng làm màu chủ đạo, và trên tất cả bức tường được chạm hình nổi của con rồng vàng.
Chính giữa đại sảnh là một thác nước lớn, với tượng con rồng sống động, khiến người nhìn vào cảm giác như rồng đang lượn lờ trong đại dương mênh mông.
Hai nam nhân viên bảo an đang ngồi sau cái bàn tiếp tân, châm chú theo dõi mười mấy cái camera giám sát, trong và ngoài toà nhà, vừa nhìn thấy Storm họ lật đật đứng lên bước tới trước mặt cô cúi đầu cung kính nói.
- Chào Tiểu thư.
Storm nhìn hai người gật đầu một cái, nam nhân viên bảo an liền hộ tống Storm đến thang máy dành riêng cho người của Mạnh Gia.
Storm được bảo an đưa đến tầng mười một.
"Đinh......"
Đinh một tiếng, cửa thang máy lập tức mở ra.
Tên bảo an bước nửa người ra khỏi thang máy, hắn dùng thân chặn của thang máy lại, tay đưa ra trước mặt cung kính mời Storm.
Storm tao nhã bước ra ngoài, cửa thang máy sau lưng cô từ từ khép lại.
Cô đi đến căn hộ , ấn dấu dân tay vào bàn phím cửa tự động của.
"Bíp...."
Bíp một tiếng cánh cửa lớn mở ra, Storm dùng tay đẩy nhẹ cánh cửa bước vào trong.
Storm kinh ngạc khi nhìn thấy Trần Sở Sở nằm dài trên ghế sofa trong phòng khách, trên người còn mặc bộ đồ ngủ lụa màu hồng, sắc mặt cực kỳ phiền não.
Storm chẳng còn tâm trạng để quan tâm đến Trần Sở Sở, cô đi thẳng đến quầy bar, tiện tay đặt túi xách lên bàn.
Cô cầm lên chai rượu đỏ, rót vào trong ly thủy tinh.
Storm cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, rồi đặt mạnh ly rượu xuống bàn tạo ra âm thanh một cái cụp.
Cô muốn dùng rượu để trấn tĩnh tâm tình của mình, vào lúc này cái cô cần nhất chính là sự bình tĩnh.
Cô phải suy nghĩ mọi chuyện một cách cẩn thận, trước khi đưa ra bất kỳ quyết định gì.
Sự bồng bột nhất thời của cô sẽ làm hại đến Lạc Thần và cả ba mẹ.
Trần Sở Sở nằm suy tư trên ghế sofa, nhìn thấy Storm trầm tư ngồi đó, thần sắc vô cùng nghiêm túc.
Trần Sở Sở ngồi bật dậy, tay vẫn ôm chặt cái gối nhỏ trong lòng.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Nghe Trần Sở Sở nói vậy, Storm mới đứng lên đi đến ngồi xuống bên cạnh Trần Sở Sở, cảm giác thoải mái khi ngồi xuống ghế Sofa mềm mại khiến cô dễ chịu trong lòng.
Cô dựa người về phía sau ngã đầu lên thành ghế, ánh mắt thâm thuý nhìn lên trần nhà, ánh đèn màu cam tỏa ra từ cây đèn trên trần nhà rọi thẳng vào mặt Storm, khiến cô cảm giác tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Trần Sở Sở quan sát sắc mặt của Storm, cô thận trọng lập lại câu hỏi vừa rồi.
- An Nhi có chuyện gì?
Storm ngồi thẳng người lại nhìn Trần Sở Sở, kể lại những gì Thẩm Thanh vừa mới nói với cô.
Nghe xong câu chuyện Trần Sở Sở trầm mặc trong giây lát, suy nghĩ một chút cô nhìn Storm nghi ngờ nói.
- An Nhi em đừng nói với chị, em sẽ một mình đi đến Trung gia.
Storm không nói gì chỉ gật đầu một cái, thay cho câu trả lời.
Trần Sở Sở biến sắc theo lời nói của Storm, cô vươn bàn tay ấm áp nắm lấy tay Storm nói với giọng lo lắng.
- Em đừng hành động lỗ mãng, chị nghĩ đó là cái bẫy do Thẩm Thanh bày ra.
Storm nhìn Trần Sở Sở, thật ra cô thừa biết điều đó.
- Dù em biết đó là cái bẫy thì em cũng phải đi.
Em không muốn Lạc Thần vì em mà gặp nguy hiểm.
Trần Sở Sở lo lắng trong lòng, cô biết tính tình của Storm rất mạnh mẽ. Chuyện gì Storm đã quyết định thì sẽ không thay đổi.
- Hay em nói với Lạc Thần, xem Lạc Thần nghĩ sao về chuyện này.
Storm ngồi thẳng người lại, cô nhìn Trần Sở Sở nghiêm túc nói.
- Chị không được nói với Lạc Thần, chị hãy yên tâm em sẽ không để họ được toại nguyện.
Ánh mắt tràn đầy quả quyết của Storm, khiến Trần Sở Sở an tâm hơn nhiều.
Storm thừa biết Thẩm Thanh sẽ không đơn giản mà nói cho cô biết mọi chuyện.
Storm nhớ đến điều gì đó liền nhìn Trần Sở Sở căn dặn.
- Từ hôm nay trở đi chúng ta phải hành sự cẩn thận, em tin chắc họ sẽ cho người quan sát nhất cử nhất động của chúng ta.
Trần Sở Sở gật đầu đáp.
- Chị biết em cứ yên tâm, chị sẽ khiến họ đau cả đầu.
Ngàn lần vạn lần đừng để Trần Sở Sở bất gặp những kẻ theo dõi bọn cô, bằng không Trần Sở Sở sẽ khiến họ trở thành chó hoặc mèo cũng không chừng.
Tại tổng bộ của Soul, Lôi Lạc Thần đang ngồi nghiêm túc trong thư phòng. Anh trầm mặc nhìn vào màn hình máy vi tính.
Trên màn hình là một sơ đồ liên kết giữa Dương Mẫn, Dương Minh Huy, Thẩm Gia Quyên, Thẩm Thanh, Trung Nghĩa và băng đẳng Rồng đỏ, một trong những bang hội có tiếng tăm tại Nhật Bản.
Trong lúc anh đang suy nghĩ đột nhiên điện thoại di động của anh vàng lên.
Ánh mắt sắc bén của Lôi Lạc Thần liếc ngang qua màn hình điện thoại.
Nhìn thấy hai từ Kỳ Sơn nhấp nháy trên màn hình, anh khơm tới cầm lấy điện thoại lên ấn vào nút nhận.
- Chuyện gì?
Nếu anh đoán không lầm thì hành động của Kỳ Sơn bên Nhật Bản xảy ra vấn đề.
Đúng như dự liệu của anh, Kỳ Sơn khẩn trương nói.
- Lạc Thần, chúng tôi đã thành công sang bằng bang Rồng Đỏ nhưng....nhưng....
Kỳ Sơn ấp a ấp úng khiến Lôi Lạc Thần tức giận trong lòng, bây giờ là lúc nào rồi mà Kỳ Sơn còn không nói.
- Có chuyện gì anh cứ nói!
Kỳ Sơn bất lực nói tiếp.
- Nhưng Dương Mẫn đã trốn thoát, người của Tần Gia Nghiêm đã điều tra được ba tuần trước bà ta đã trở về Thành Phố S.
Lôi Lạc Thần siết chặt cái điện thoại trong tay.
Trong lòng thầm nghĩ.
"Tốt lần này anh sẽ một lúc tóm trọn bọn họ."
Suy nghĩ một chút Lôi Lạc Thần trầm giọng nói.
- Anh hãy trở về trước rồi tính.
Nói xong Lôi Lạc Thần cúp máy, anh quăng cái điện thoại trong tay xuống cái bàn làm việc trước mặt tạo ra âm thanh chói tai.
"Cụp......"
Bàn tay cường tráng với những ngón tay thon dài cầm lên cây bút điện tử, anh viết một chữ thập màu đỏ lên cái hình của bang Rồng Đỏ trên màn hình.
Lúc này trên màn hình chỉ còn lại năm người, Dương Mẫn, Thẩm Gia Quyên, Dương Minh Huy, Trung Nghĩa và Thẩm Thanh.
Anh sẽ dọn sẵn đường cho năm người họ, bước xuống địa ngục.
Một tháng sau, sáng ngày diễn ra buổi hội nghị Thượng Đỉnh Asean.
Tại ngôi biệt thự sang trọng nằm trên đỉnh núi phía Đông thành phố, thuộc quyền sở hữu của Trung thiên sinh, không khí thật nhộn nhịp, khác biệt với ngày thường lúc nào cũng yên tĩnh.
Tất cả người giúp việc cùng nhân viên bảo an đều bận bịu, chuẩn bị chào đoán những vị khách quý đến từ những Quốc gia khác nhau.
Mọi người có mặt đều có trách nhiệm riêng của mình, đội bảo an đảm bảo sự an toàn cho những người tham gia buổi tiệc.
Người giúp việc phụ trách tiếp đải những vị khách, khiến họ cảm thấy thoải mái nhất.
Nhờ vào bàn tay khéo léo của đầu bếp trưởng, nên những món canape ngon tuyệt vời với đủ màu sắc ( món ăn tráng miệng nhỏ) lần luợt được đặt trên cái bàn hình chữ nhật dài ba mét trong đại sảnh.
Sánh đôi cùng với những ly rượu cocktail sặc sỡ thật thu hút người có mặt.
Trong thư phòng trên tầng hai, Thẩm Gia Quyên ngồi trên ghế sofa màu trắng toát đặt bên cạnh cửa sổ sát mặt đất, bàn tay với vết sẹo dài chướng mắt cầm ly rượu đỏ, ánh mắt thâm độc nhìn xuống khu vườn phía dưới.
Nhìn thấy bọn sát thủ được bà thu sếp trà trộn vào đội nhân viên bảo an, bà công môi cười đắc ý.
Thẩm Gia Quyên nâng ly rượu trong tay lên hớp một ngụm, rồi đưa chiếc ly về phía trước mặt làm động tác cụng ly, ánh mắt hào hứng chợt hiện lên tia lửa khi bà nhìn vào vết sẹo trên tay mình.
Bà nên cảm ơn Mạnh Hùng, nếu không phải Mạnh Hùng tàn nhã sô bà vào cái bàn khiến đèn ngủ thủy tinh trên bàn rơi xuống mặt đất ghim sâu vào bàn tay trắng nõn của bà, thì cũng không để lại vết sẹo vừa dài vừa xấu xí này.
Cũng tốt, vết sẹo này là để nhắc nhỡ bà rằng, Mạnh Hùng và bà có một mối thù không đội trời chung.
Thẩm Gia Quyên cầm ly rượu rưới xuống mặt đất cất giọng ác độc.
- Ly rượu này tôi kính cho anh.....Mạnh Hùng.
Ha....ha....ha......
Bề ngoài tiếng cười độc ác của Thẩm Gia Quyên nghe vô cùng thoả mãn, nhưng nghe cho kĩ thì mới phát hiện ra đằng sau những tiếng cười giòn đó chính là sự đâu đớn tột cùng.
Người ta thường nói yêu càng nhiều thì hận càng sâu.
Chắc có lẽ đến ngày bà chết đi bà vẫn không phân biệt được rằng, bà không thể quên Mạnh Hùng là vì bà căm thù anh, hay vốn dĩ trái tim bà không thể quên được người đàn ông này.
Nếu bà không được hạnh phúc thì bà cũng sẽ khiến Mạnh Hùng càng đau khổ hơn bà gấp trăm gấp ngàn lần.