Ánh mặt trời ngoài khuôn cửa sổ rọi thẳng vào căn phòng nhỏ, những tia nắng lấp lánh phủ lên thân thể mảnh mai của Trần Sở Sở lúc này còn đang ngủ say trên giường.
Ánh nắng chói chang khiến cô khó chịu nhíu mày trong vẻ uể oải, cô vươn tay dụi dụi đôi mắt mệt mỏi của mình.
Cặp mắt gấu trúc từ từ hé mở ra, theo thói quen cô nhìn cái đồng hồ đặt trên bàn bên cạnh.
Trần Sở Sở kinh ngạc ngồi bật dậy, cô không ngờ mình đã ngủ đến tận chín giờ sáng.
Thường ngày cô luôn tự hào rằng mình là người có kỹ luật nghiêm ngặt, mười giờ tối đi ngủ, sáu giờ sáng thức, từ lúc cô biết chuyện đến bây giờ hôm nay là lần đầu tiên cô phạm phải sai lầm này.
Cô ủ rủ nhìn mình trong tấm gương lớn trước mặt.
Ánh mắt lờ đờ của cô chợt bừng sáng, trong lòng thầm nghĩ.
Chẳng lẽ người trong gương chính là mình.
Cô áp đôi tay trắng nõn vào hai gò má của mình, sờ sờ gương mặt mà cô luôn chăm sóc kỹ, cô thở dài nói.
- Sao mặt mình lại nhìn tiều tụy đến như vậy?
Cặp mắt thì thâm quần.
Chẳng lẽ yêu lại đau khổ đến như vậy sao?
Cô ảo não bước xuống giường, đi thẳng vào trong phòng tấm làm vệ sinh cá nhân, vừa đánh răng vừa nhớ lại chuyện của đêm hôm qua.
Sau khi từ phòng của An Nhi trở về, cô nằm trằn trọc trên giường suy nghĩ đến lời nói của An Nhi.
Không hiểu vì sao càng nghĩ thì cô càng rối, trong căn phòng tối đen như mực, cảm giác trống vắng cô độc khiến lòng cô lạnh buốt.
Cô ôm gối ôm xoay qua xoay lại trên giường muốn ép mình ngủ sớm thế nhưng càng cố ép bản thân, thì cô càng cảm thấy tỉnh táo hơn.
Cuối cùng đến gần sáng cô mới nghĩ thông suốt.
Cho Nhất Minh một cơ hội cũng đồng nghĩa với việc cho bản thân cô một cơ hội.
Sau khi ăn mặc chỉnh chu, cô vội vàng đi tìm Nhất Minh để nói cho anh biết tâm tư của cô.
Trần Sở Sở là một người làm việc nhanh gọn dứt khoát, một khi đã quyết định điều gì đó thì cô muốn giải quyết nó ngay.
Trong công việc cũng vậy, trong tình yêu cũng vậy.
Trên đường đi tìm anh, cô vô tình chạm phải La Thành và Cao Huy.
- Trung Tá anh có bắt được tin gì không?
Không biết hai người đang nói gì, nhưng khi nhìn thấy cô Cao Huy lập tức im bật không nói gì thêm, thần sắc thì nhìn vô cùng thận trọng.
Trần Sở Sở là một người không thích xen vào chuyện của người khác, nên cũng không để ý đến hai người đang nói về chuyện gì.
Thật ra thì ngoài chuyện của An Nhi ra, thì tất cả đều không liên quan đến cô.
Cũng vì tính tình này nên cô ít khi tiếp xúc với người trong quân đội, mỗi khi tình cờ gặp mặt La Thành hay Cao Huy cô chỉ chào xã giao một cái rồi tiếp tục việc của riêng mình.
Nhìn thấy cô La Thành và Cao Huy lịch sự cúi nhẹ đầu chào, Trần Sở Sở đáp trả bằng một nụ cười nhẹ.
Ba người không dừng lại nói chuyện, chỉ chậm rãi đi lướt ngang qua đối phương, đột nhiên cặp mắt sắc bén của Trần Sở Sở hiện lên tia nghi ngờ, bước chân cũng vì vậy hơi khựng lại.
Cao Huy có tật giật mình khi chạm phải ánh nhìn dò sét của Trần Sở Sở, hắn chột dạ sắc mặt hiện rõ tia e dè.
Trần Sở Sở biết mình vừa phản ứng hơi quá, cô không muốn bứt dây động rừng.
Trần Sở Sở hít vào một hơi thật sâu cố tỏ ra bình tĩnh, tiếp tục bước đều đều về phía trước như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nếu như những gì cô nghi ngờ là thật, thì...........
Cô phải đi tìm An Nhi ngay!
Trời không phụ lòng người, vừa đi đến cuối hành lang, cô nhìn thấy An Nhi đang đi về phía của mình.
Trần Sở Sở vui mừng bước nhanh đến, gấp gáp kéo Storm sang một bên.
Nhìn thấy sắc mặt thận trọng cùng với cử chỉ dè dặt của Trần Sở Sở Storm khó hiểu hỏi.
- Có chuyện gì vậy chị?
Trần Sở Sở cẩn thận đảo mắt một vòng, cử chỉ y như một kẻ trộm sợ bị người khác bắt gặp.
Không nhìn thấy ai, cô lập tức nói ra những gì mình mới vừa phát hiện.
- An Nhi vừa rồi chị nhìn thấy trên cánh tay của Cao Huy có cái hình xăm giống y như người đàn ông đã đưa Dương Minh Huy rời khỏi biệt thự Trung Gia.
Storm trầm mặc một lúc nhìn Trần Sở Sở.
- Chị chắc chắn mình không nhìn lầm.
Trần Sở Sở lắc đầu nói.
- Em cũng biết chị rồi, chỉ cần nhìn qua một lần thì chị sẽ nhớ ngay.
Chị dám chắc người ở Trung Gia chính là Cao Huy.
Storm chưa từng nghi ngờ đến tầm quan sát của Trần Sở Sở, kèm theo lời khẳng định của cô càng khiến Storm tin tưởng hơn.
Cô nhìn Trần Sở Sở nói.
- Đi, chúng ta đi tìm Lạc Thần ngay.
Tại phòng luyện bắn, Nhất Minh mệt mỏi nhìn Kỳ Sơn.
- Không biết hôm nay sao Thiếu Tá lại có nhã hứng tập bắn sớm như vậy?
Kỳ Sơn tay cầm cái khăn lau lau khẩu súng trên tay đáp.
- Cũng đã chín giờ sáng rồi, đâu còn sớm nữa!
Kỳ Sơn vừa nói vừa nhìn Nhất Minh cười cười, cái tên này thật lười biếng.
Nhất Minh nằm dài trên cái bàn đặt súng, ủ rủ nói.
- Cậu cũng biết là mới có chín giờ sáng sao?
Kỳ Sơn nhìn dáng vẻ uể oải của Nhất Minh, anh lắc đầu cười cười.
- Hôm qua cậu bị sao vậy?
Cả đêm cứ lâng qua lâng lại trên giường không chịu ngủ, khiến tôi cũng không được ngon giấc.
Nhất Minh không trả lời, anh vươn tay gãy gãy đầu vẻ mặt hết sức phiền não.
Kỳ Sơn không cần Nhất Minh nói, anh cũng biết.
Đàn ông phiền muộn chỉ có hai nguyên nhân.
Một là tiền, tiền thì Nhất Minh không cần.
Vậy chắc chắn có liên quan đến phụ nữ.
Sau khi An Nhi rời đi, tinh thần của Lôi Lạc Thần thật sảng khoái nên muốn luyện bắn súng.
Anh chọn cho mình khẩu súng lục CZ- nhỏ gọn với lực sát thương mạnh, tầm bắn xa khoảng mét.
Thế nhưng khi anh cầm súng trên tay nhắm vào tấm bia phía trước, đột nhiên tay anh không tự chủ rung lên, khiến anh không thể cầm vững khẩu súng.
Lôi Lạc Thần hoang mang trong lòng.
Từ lúc anh bốn năm tuổi đã xem súng là đồ chơi của mình, mặc dù anh không tự nhận rằng mình là người bắn súng giỏi nhất trong quân đội nhưng tuyệt đối không thua một ai.
Nhưng hôm nay cầm trên tay khẩu súng quen thuộc anh lại không thể tập trung, tay không khống chế được rung lên.
Lôi Lạc Thần cầm chặt khẩu súng, nhắm về phía trước mà nổ súng.
"Pằng........pằng........pằng......pằng....."
Mười phát súng hùng dũng được Lôi Lạc Thần liên tục bắn ra, thế nhưng tâm trạng của anh không tốt chút nào.
Anh thành thạo rã khẩu súng trên tay ra đặt xuống cái khay trên bàn, tay thản nhiên tháo xuống kính và tai nghe an toàn.
Nhìn thấy Lôi Lạc Thần kết thúc cuộc huấn luyện, Kỳ Sơn với tâm trạng hớn hở ấn vào cái nút tròn trên tường.
Không cần kiểm tra anh cũng biết phát súng nào cũng bắn trúng trọng tâm.
Tấm bia tròn từ từ tiến đến gần dừng lại trước mặt của ba người, sắc mặt phấn khởi của Kỳ Sơn và Nhất Minh chợt hiện lên tia nghi ngờ.
Nhất Minh nhìn vào tấm bia thêm một lần nữa rồi nhìn sang Kỳ Sơn như muốn hỏi Kỳ Sơn, anh có nhìn nhầm không?
Kỳ Sơn nhún vai lắc đầu, anh cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhất Minh tò mò hỏi.
- Thiếu Tá, hôm nay anh bị sao vậy?
Kỳ Sơn cũng giống như Nhất Minh, theo bên cạnh Lôi Lạc Thần nhiều năm chưa một lần Lôi Lạc Thần bắn lệch cả, nhưng hôm nay chỉ sáu phát bắn trúng trọng tâm, đối với người bình thường thì thành tích này quả thật không tồi, nhưng với một người luôn xem trọng sự hoàn hảo thì đó đã đủ khiến Lôi Lạc Thần khó chịu.
Lôi Lạc Thần không để ý đến câu hỏi của Nhất Minh, ngoài mặt anh tỏ ra không sao nhưng trên thực tế trong lòng anh đang lo lắng không biết dạo này mình bị sao nữa, tinh thần không tập trung, và quan trọng hơn hết là tay không còn sức lực thường xuyên bị rung.
Đối với một quân nhân, tay rung khi cầm súng là điều tối kỵ.
Lôi Lạc Thần không muốn Kỳ Sơn và Nhất Minh nhìn thấu tâm tư của mình nên ngoài mặt không hề bận tâm, anh nhìn hai người nghiêm túc nói.
- Đến lượt của hai người!
Nghe anh nói vậy, Nhất Minh và Kỳ Sơn bước tới vị trí chuẩn bị tập bắn.