Kỷ luật trong quân đội cực kỳ nghiêm ngặt, mười phút sau đã có người đến phòng của Lôi Lạc Thần hộ tống anh rời khỏi quân trường Hùng Tâm.
Mang tiếng là hộ tống, nhưng đó chỉ là hình thức do Đại tướng dàn xếp để cho người khác xem.
Hai tên quân nhân nhìn thấy Lôi Lạc Thần liền cúi đầu hành lễ, sự tôn kính họ dành cho anh không vì anh bị đình chức mà giảm đi.
- Xin mời Thiếu Tá!
Vẻ mặt khó xử của bọn họ khiến Lôi Lạc Thần không dễ chịu chút nào.
Họ là những tên thuộc hạ trung thành, đã theo bên cạnh anh nhiều năm.
Nhưng có câu " Quân lệnh như núi" cấp trên đã ra lệnh thì họ không thể nào làm trái.
Lôi Lạc Thần không mang theo bất cứ gì, anh nhìn Storm cất giọng trầm trầm.
- Thôi, xem như chúng ta được nghĩ xã hơi một thời gian.
Nói xong anh cùng với Storm rời khỏi.
Hai tên quân nhân bắt đắc dĩ bước theo sau, tiễn Lôi Lạc Thần đến cổng chính.
Đứng trước mặt anh, họ nghiêm túc hành lễ một lần cuối.
Họ đặt một tay ở trán, dậm chân phải xuống mặt đất tạo ra âm thanh oai hùng.
- Thiếu Tá bảo trọng.
Lôi Lạc Thần nhìn họ gật đầu một cái thay cho lời tạm biệt, ánh mắt thâm thuý nhìn vào bên trong quân trường Hùng Tâm.
- Tôi sẽ trở lại!
Lời Lôi Lạc Thần thốt ra nghe rất nhẹ nhàng, nhưng hàm ý phía sau lại vô cùng sâu sắc.
Lôi Lạc Thần đợi đến khi Storm ngồi đường hoàng vào ghế phụ, anh tỉ mỉ thắt dây an toàn cho cô rồi mới an tâm ngồi ở vị trí của mình.
Ngồi vào trong xe, anh thản nhiên cởi áo khoác ngoài ra quăng về phía sau, rồi mới khởi động xe.
Storm không nói gì, ánh mắt có phần lo lắng quan sát anh.
Thật kỳ lạ, thần sắc của Lôi Lạc Thần không hề thay đổi, một cái nhíu mày cũng không.
Cô nghĩ mình là người hiểu rõ anh nhất, nhưng cô đã sai.
Sắc mặt của anh vẫn điềm nhiên như trước, đột nhiên đôi môi mỏng hơi nhếch lên thành một nụ cười ám muội.
- Sao lại nhìn anh như vậy?
Storm bất ngờ với câu hỏi của anh, cô ngại ngùng dời tầm mắt của mình.
Thật mất mặt, ánh mắt của mình khi nhìn anh ấy quá say đắm.
Lôi Lạc Thần không quay trở về biệt thự Lôi Viên, vì không muốn ba mẹ biết việc anh đã bị đình chức, dù sao bây giờ họ đang ở nước ngoài không biết thì càng tốt, tránh cho mẹ phải lo lắng.
Lôi Lạc Thần nào biết nhất cử nhất động của anh đều bị người của Trình Lam giám sát, vừa nghe được tin cô đã muốn quay trở về.
Nếu không phải vì Lôi Lạc Thiên ngăn lại, Trình Lam đã có mặt ở Thành Phố S này từ sáng sớm.
Lôi Lạc Thần lái xe đưa Storm đến biệt thự riêng của mình.
Anh bảo Storm đến sống cùng với anh trong thời gian tiếp theo, tiện cho anh bảo vệ sự an toàn của cô.
Đương nhiên Storm đồng ý, vả lại vào giờ phút này cô cũng muốn được ở bên cạnh an ủi anh.
Storm sắp xếp xong đồ dùng cá nhân của mình trong phòng ngủ chính trên tầng hai, cô bước xuống lầu.
Storm sững sờ trong giây lát khi cô nhìn thấy Lôi Lạc Thần, lúc này anh đang ngồi thoải mái trên ghế sofa màu đen ở ngay chính giữa phòng khách, chân này bắt chéo chân kia, tay ung dung cầm ly rượu mạnh.
Anh nhìn thật đẹp trai, phong độ, bộ âu phục màu đen cùng với áo sơ mi trắng càng tôn lên sự tôn quý, chững chạc của một người đàn ông thành tựu.
Storm nhắm mắt lại hít vào một hơi thật sâu, rồi từ từ mở mắt ra, sau khi bình tĩnh cô mới bắt đầu quan sát chung quanh.
Nhìn thấy chai rượu mạnh đặt trên bàn cafe thủy tinh trước mặt anh Storm có phần bất ngờ, đó chính là chai rượu Macallan Fine & Rare Scotch Whisky, một trong mười chai rượu đắt tiền nhất trên thế giới, giá lên đến $, USD một chai, đó cũng là loại rượu mà ba cô thường uống nhất.
Cô tự hỏi bản thân của mình, thật ra thì mình hiểu anh được bao nhiêu.
Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng nhìn thấy anh uống rượu qua, nhưng cô không thể phủ nhận rằng đàn ông uống rượu nhìn thật thu hút, dường như khi men rượu thấm dằn vào trong cơ thể của anh, nó tỏa ra một loại mị lực khiến người đối diện khó có thể cưỡng lại.
Vào giờ phút này không hiểu vì sao ngôi biệt thự rộng lớn lại yên tĩnh một cách lạ thường, yên tĩnh đến nỗi Storm có thể nghe được tiếng tim đập loạn của chính mình.
Storm bước từng bước chậm rãi đến gần anh, ánh đèn chói chang trên trần nhà rọi thẳng vào ly rượu mạnh trên tay anh, phản chiếu lại tia sáng màu hổ phách trong ly vào cặp mắt sắc bén của anh, càng tôn lên sự ngông cuồng lúc ẩn lúc hiện trong ánh mắt của anh.
Lôi Lạc Thần nâng ly rượu trên tay lên uống một hơi cạn sạch, chất lỏng màu hổ phách được anh nút xuống, cảm giác vừa đắng vừa ngọt vừa chát khiến tinh thần của anh sản khoái vô cùng.
Từ lúc Storm bước xuống anh đã biết, nhưng anh muốn xem cô gái nhỏ của anh định làm gì.
Bắt gặp Storm nhìn anh không chớp mắt trong lòng anh vui vẻ vô cùng, mọi phiền muộn trong anh dường như vì sự hiện diện của cô mà không còn nữa.
Anh đặt ly rượu mạnh trên tay xuống cái bàn cafe thủy tinh trước mặt, gương mặt anh tuấn ngước lên nhìn cô, môi anh bất giác công lên thành một nụ cười hấp dẫn.
Kỳ thực Lôi Lạc Thần không hề nói gì, thế nhưng không hiểu vì sao ánh mắt của anh lại khiến trái tim cô cảm giác ấm áp vô cùng.
Cô bước đến bên cạnh anh, đột nhiên bàn tay to lớn vươn tới nắm lấy tay cô kéo một cái.
Hành động đột ngột của anh khiến Storm bất ngờ, thân thể mảnh mai bắt thình lình ngã về phía trước ngồi gọn lên đùi anh.
Storm hốt hoảng choàng tay qua cổ anh, để tránh cho mình ngã xuống.
Tư thế ngồi như thế này nam dưới nữ trên nhìn thật ám muội, hai thân thể cọ sát vào nhau.
Gương mặt hai người gần nhau trong gang tấc, lúc này ánh mắt của Storm khi nhìn anh giống y như lời mời gọi, khiến dục vọng trong người anh trỗi dậy.
Bàn tay mạnh mẽ đang choàng qua vòng eo thon gọn của cô bất giác siết chặt hơn, khiến thân thể của hai người càng áp sát vào nhau.
Lôi Lạc Thần khom tới đặt lên đôi môi mềm mại của Storm một nụ hôn, nụ hôn thật dịu dàng cẩn thận.
Đôi môi mỏng không ngừng mút lấy mật ngọt thuộc về riêng cô, đầu lưỡi nóng bổng từ từ tiến vào bên trong khoang miệng, lâu lâu lại lướt nhẹ trên cánh môi thơm ngọt, hành động nâng niu của anh khiến trái tim cô nhảy loạn.
Cảm giác ấm áp ướt át khi hai đầu lưỡi quấn lấy lẫn nhau tạo thêm sự kich thích, thân thể của Lôi Lạc Thần hiện lên một luồng khí nóng.
Dục vọng trong lòng anh như ngọn lửa bừng bừng cháy, bàn tay to lớn không yên phận vuốt ve nhẹ nhàng trên cơ thể quyến rũ của Storm.
Hai người hôn nhau cuồng nhiệt đến khi anh cảm nhận được hơi thở của Storm trở nên bắt ổn anh mới lưu luyến buông đôi môi ngọt ngào của cô ra.
Anh khom tới bế bỏng Storm lên, bước đi vững vàng lên lầu.
Vừa đi Lôi Lạc Thần vừa nhìn xuống người phụ nữ nhỏ bé trong lòng mình, lúc này cô y như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn ở trong vòng tay bảo vệ của anh.
Cặp mắt sáng long lanh của Storm nhìn anh không chớp, hai hàng mi dài công vuốt chớp chớp y như cánh bướm nhìn thật xinh đẹp.
Gương mặt Storm lúc này vì hồi hộp trở nên ửng hồng, phản ứng thẹn thùng của cô chính là sự cám dỗ khiến anh không thể nào cưỡng lại được.