*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trở về tầng trên, cả đám người cùng ăn khuya, ồn ào nhấn nháo hồi lâu rồi ai về nhà nấy, đều đi nghỉ ngơi lấy lại sức lực.
Mộ Vi Lan ăn hơi no quá, sau khi tắm xong, lên giường nằm lại trằn trọc hồi lâu vẫn không ngủ được.
Từ khi chung sống với Phó Hàn Tranh, hiếm khi cô phải ngủ một mình thế này, đêm nay, Phó Hàn Tranh không ngủ bên cạnh cô, cũng không có mặt trong căn phòng này, Mộ Vi Lan cảm thấy hơi khó ngủ.
Chuông điện thoại di động bỗng vang lên, một tin nhắn vừa được gửi tới, là tin nhắn của Phó Hàn Tranh.
“Bà Phó của anh, em đã ngủ chưa?”
Đọc tin nhắn này, Mộ Vi Lan vô thức nở nụ cười dịu dàng, cầm điện thoại lên, trở mình, nhắn tin trả lời Phó Hàn Tranh: “Chưa, em không ngủ được.”
Một là vì không có Phó Hàn Tranh ở bên cạnh, hai là tâm trạng vẫn còn khá kích động, một chốc một lát khó có thể đi vào giấc ngủ.
Tuy hôn lễ lần này chỉ là làm bổ sung, hai người đã đăng kí kết hôn từ lâu rồi, tuy cô vẫn luôn cảm thấy hôn lễ chỉ là một loại hình thức mà thôi nhưng đến lượt chính mình cử hành hôn lễ, lòng vẫn không thể kiềm chế nổi cơn hưng phấn kích động.
Bởi vì đây là hôn lễ với anh, với một người con trai tên là Phó Hàn Tranh ấy, cho nên lòng cô vô cùng xốn xang.
Trước đây, khi đăng kí kết hôn rồi ở cùng nhau, bọn họ mới chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, khi đó, cô làm hết thảy chỉ vì mục đích lấy lại được biệt thự nhà họ Mộ mà thôi, nhưng hôn lễ ngày hôm nay mang đến một ý nghĩa, không đơn giản chỉ là bước vào cung điện của hôn nhân mà thôi.
Cô yêu người đàn ông tên Phó Hàn Tranh, và hôn lễ này là ước mơ tha thiết của cô.
Bên kia, Phó Hàn Tranh không nhiều lời, chỉ hồi đáp một câu: “Ngoan nào, mau đi ngủ đi, sáng mai anh sẽ đến đón em về nhà”
Khóe môi Mộ Vi Lan nở một nụ cười ngọt ngào thật sâu: “Vâng.”
Cô vẫn ôm điện thoại di động, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ sâu, rơi vào một giấc mộng đẹp.
Trong giấc mộng ấy, cô và Phó Hàn Tranh nằm giữa một rừng hoa hồng rực rỡ, bọn họ đã bước qua một con đường thôn quê nho nhỏ dài tít tắp, nghe tiếng chim ca vang rộn, ngửi mùi hương hoa lất phất trong gió, mặt trời ngả về tây, trên cầu Tình Nhân, bọn họ thoải mái ôm nhau, trao cho nhau nụ hôn ngọt ngào, dắt tay nhau đi qua từng trảng hoa bạt ngàn, phảng phất đã một thế kỉ trôi qua mà vẫn không biết chán.
Sáng sớm hôm sau, Mộ Vi Lan được bà Cố đánh thức.
Trời đã tang tảng sáng, thợ trang điểm và chuyên viên tạo hình đã đội sương tới rồi.
Mộ Vi Lan vẫn còn mơ mơ màng màng, rửa mặt xong xuôi, được Diệp Hi và Lục Hỉ Bảo giúp mặc áo cưới vào.
Chuyên viên trang điểm hóa trang cho cô, chuyên viên tạo hình thì làm tóc, Mộ Vi Lan ngồi như một con rối để mọi người loay hoay xung quanh, bụng bắt đầu rầm rì lên tiếng.
“Mẹ ơi, con đói.”
Theo phong tục cũ, cô dâu không được ăn cơm vào sáng ngày kết hôn, nhưng Cố Vũ Tình không phải người cũ kĩ lạc hậu, bà cũng không nỡ bỏ đói Mộ Vi Lan, bèn đi làm một phần sandwich cho cô lót dạ.
Mộ Vi Lan ăn vài miếng liền kêu muốn ăn cháo.
Cố Vũ Tình lập tức từ chối: “Ăn cháo dễ phải đi vệ sinh, con đang mặc áo cưới, đi thế nào được mà đi?”
.