*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Phó Hàn Tranh cầm chiếc loa lên.
Mộ Vi Lan ngập ngừng hỏi anh: “Hàn Tranh, anh thực sự sẽ đi sao?”
Phó Hàn Tranh quỳ một gối xuống trước mặt cô, nắm lấy bàn tay nhỏ để bên vạt áo cưới, ánh mắt kiên quyết nhìn cô: “Cho dù khó khăn thế nào, anh cũng sẽ cưới em về nhà.
Chờ anh nhé, anh sẽ về sớm thôi.”
Đôi mắt của Mộ Vi Lan đầy nước mắt vì xúc động.
Lục Hỉ Bảo nhanh chóng nói: “Vy Lan mau kiềm chế cảm xúc lại đi nếu không lớp trang điểm sẽ bị hỏng đó.
Mộ Vị Lan nhanh chóng kìm lại dòng nước mắt xúc động: “Vậy thì anh mau đi đi.”
Phó Hàn Tranh cầm theo chiếc loa bước ra cửa phòng ngủ.
Lục Trạm nghiến răng nghiến lợi chỉ tay về phía Diệp Hi và Lục Hỉ Bảo: “Hai người...!coi như hai người lợi hại.”
Một lúc sau, dưới lầu có tiếng còi xe.
Mộ Vi Lan đứng dậy khỏi giường, chạy đến cửa sổ nhìn xuống bên dưới
Phó Hàn Tranh ở bên dưới tiểu khu nhà cô, giơ cao chiếc loa rồi nói: "Mọi người, hôm nay là ngày cưới của tôi.
Xin mọi người hãy giúp tôi một việc, xin hãy giúp tôi viết những lời chúc phúc trên mảnh giấy này và ký tên của mình.
Tôi vô cùng cảm ơn mọi người giúp đỡ!”
Sau khi dứt lời, Phó Hàn Tranh cúi đầu chín mươi độ, đây là lần đầu tiên trong đời Phó Hàn Tranh cúi đầu trước người khác, trước đó, đều là mọi người cầu cạnh anh, phải cúi đầu trước anh.
Đây có lẽ là lần đầu tiên và cũng là duy nhất anh cúi đầu trước một ai đó vì hôn lễ này.
Buổi sáng, có rất nhiều cụ già tập thể dục trong khuôn viên tiểu khu, thấy Phó Hàn Tranh mặc vest của chú rể, Phó Hàn Tranh lại mang dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, nhiều người đã đến viết lời chúc phúc cho anh.
“Chàng trai trẻ à, ta chúc cậu tân hôn hạnh phúc!
“Chàng trai, ta chúc cậu và tân nương bách niên hòa hợp, sớm sinh quý tử."
Phó Hàn Tranh gật đầu cảm ơn từng người một.
Ở trên lầu, Mộ Vi Lan nằm bò trên cửa sổ nhìn xuống khung cảnh bên dưới, ánh mắt vô cùng cảm động.
Diệp Hi đi tới, cười liếc cô một cái: “Mới như vậy mà đã thấy đau lòng rồi sao?”
Mộ Vi Lan khịt khịt mũi: “Hàn Tranh chưa bao giờ phải cúi đầu trước bất cứ ai.
Đây là lần đầu tiên anh ấy phải cúi đầu trước người khác."
Diệp Hi nắm lấy vai cô, nhìn người đàn ông dưới lầu đang bận bịu xin những lời chúc phúc chữ ký, nói: “Đối với Phó Hàn Tranh, cậu là cả thế giới của anh ấy.
Đối với anh ấy, chuyện này không tính là gì cả.”
Mu Vy Lan nhìn Diệp Hi cầu xin: “Vậy lát nữa đợi anh ấy lên, các cậu đừng làm khó dễ anh nữa được không?”
“Được, được rồi, tớ cũng cảm thấy có lỗi với cậu, chờ anh ta lên, bọn mình sẽ không khó xử tân lang của cậu nữa, được chưa?”
Mộ Vi Lan cong cong khỏe môi: "Được."
Không tới nửa giờ, Phó Hàn Tranh đã thu thập được lời chúc và chữ ký của mười người, anh cầm theo chúng rồi lên lầu.
Diệp Hi cầm chiếc chìa khóa trong tay và nói: “Nếu để cô dâu được mang đi dễ dàng quá thì quá lợi cho chú rể rồi.
Như vậy đi, cô dâu nằm trên giường nhìn chú rể chống đẩy hai mươi lần, sau đó hôn cô dâu hai mươi cái, xong xuôi chúng tôi liền thả người cho mọi người đưa đi.”
Một tia sáng xẹt qua mắt Phó Hàn Tranh: “Cô nói thật sao?”
Diệp Hi cũng rất sảng khoái: “Ý tại lời nói!”
Sau cùng, dưới tiếng ồn ào huyện náo của một đám người trong phòng, Mộ Vi Lan đỏ mặt, lấy hai tay che mặt nằm sấp trên giường, Phó Hàn Tranh cúi xuống, nhìn chằm chằm cô như muốn thiêu đốt cô, một tay chống đỡ dưới giường, thân thể dựa vào cô.
Ở trên người cô, một tay mở hai tay che mặt của cô ra.
Mộ Vi Lan vừa thẹn vừa muốn cười, cái tư thế này thật đáng xấu hổ mà!
“Bà Phó à, xin hãy hợp tác để chúng ta có thể đến lễ đường sớm.
Mộ Vi Lan cảm thấy da đầu mình ngứa ran.
Mỗi khi Phó Hàn Tranh chống đẩy, anh đều cúi đầu xuống và hôn lên đôi môi đỏ mọng của Mộ Vi Lan một cái.
Một đám người đứng xung quanh đếm: “Một, hai, ba, bốn, năm...!mười sáu, mười bảy...!Chú rể, cố lên! Cố lên hai mươi!”
“Mười chín! Hai mươi”
Trong lần chống đẩy cuối cùng, đôi môi mỏng của Phố Hàn Tranh mân mê trên môi của Mộ Vi Lan một lúc lâu, Mộ Vi Lan khi ấy đã đỏ mặt đến tận mang tai.
Phó Hàn Tranh thành công lấy được chìa khóa từ chỗ Diệp Hi, tháo khóa của Mộ Vi Lan ra rồi nhấc ngang Mộ Vi Lan, bế cô xuống giường.
Diệp Hi và Lục Hỉ Bảo mỗi người cầm một rỏ hoa sặc sỡ và dải ruy băng để tung lên người cô dâu và chú rể.
Trong buổi lễ, Phó Hàn Tranh bế Mộ Vi Lan vào trong chiếc xe hoa sang trọng.
Đoàn xe hoành tráng từng chiếc từng chiếc nối nhau tiến vào con đường đến nhà thờ.
Bên trong chiếc xe cưới sang trọng, Mộ Hy Lan lấy ra một chiếc gương nhỏ để tô son, cười nói: “Anh ăn hết mất son của em rồi!”
Phó Hàn Tranh ôm cô vào trong lòng, nhìn cô trong gương nói: “Bà Phó à, hôm nay em rất đẹp
Mộ Vi Lan lườm anh: “Ý anh nói là bình thường em không đẹp sao?” “Ngày thường đã đẹp, nhưng hôm nay lại càng đẹp hơn.”
Mộ Vi Lan vui vẻ ôm lấy cổ Phó Hàn Tranh: “Anh Phó à, hôm nay anh cũng rất đẹp trai.”
Phó Hàn Tranh nhìn đôi môi đỏ mọng của cô với đôi mắt cháy bỏng, nếu bây giờ không phải anh cần đến nhà thờ tổ chức hôn lễ, anh thực sự muốn ôm cô trở về nhà và ngay lập tức sau đó chính thức bước vào đêm tân hôn.
Đoàn xe sang trọng và hoành tráng chạy đến trước cửa của một nhà thờ kiểu phương Tây.
Khoảng không gian xanh rộng rãi trước nhà thờ giờ đã dọn dẹp trang trí đẹp mắt, Phó Hàn Tranh đã bao trọn nhà thờ để dành cho cả ngày hôm nay, trong nhà thờ hôm nay chỉ có bọn họ mà thôi.
Mộ Vi Lan khoác lấy tay của Phó Hàn Tranh bước từng bước về phía nhà thờ từ tấm thảm đỏ trải đầy hoa hồng sâm panh dưới đất.
Tiểu Đường Đậu và Cố Đình Xuyên, hai đứa trẻ nhỏ nhắn, dễ thương, mang theo một lẵng hoa nhỏ, đi theo Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan, trước mặt hai người tung từng nắm hoa nhỏ.
Cố Đình Xuyên thì thầm với Tiểu Đường Đậu: “Phó Mặc Chanh, khi chúng ta lớn lên, chúng ta sẽ kết hôn như thế này chứ?”
Tiểu Đường Đậu nâng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn Cố Đình Xuyên, thè lưỡi nhỏ nói: “Em còn lâu mới thèm gả cho anh!”
“Sau này em nhất định sẽ gả cho anh"
“Còn lâu nhé! Em thích đàn ông giống như ba em vậy! Em không thèm thích một tên khó ưa như anh!”
Cố Đình Xuyên giải thích: "Khi anh
.