Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

chương 928

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương 928:

“Kể về chuyện hồi bé của anh cho tôi nghe nhé.”

Dường như, càng ngày Nguyệt Như Ca càng muốn hiểu về anh ta hơn.

Hàn Chiến nghĩ về quá khứ, gượng cười : “Hình như hồi còn bé, tôi khổ nhiều hơn vui. Lúc tôi còn rất nhỏ đã bị bố của mình ném vào một tổ chức ngầm để huấn luyện. Em cũng biết đấy! Chẳng có đứa trẻ nào lại thích được huấn luyện với cường độ cao như vậy cả! Hơn nữa, đó cũng không phải là một trò chơi. Nếu như làm không tốt thì việc bị bỏ đói chỉ là chuyện nhỏ. Cái khủng khiếp, đáng sợ nhất chính là bị la mắng, bị đánh đập kia kìa”

Nguyệt Như Ca có hơi kinh ngạc: lại nghiêm khắc với anh đến như vậy/ Nguyệt Như Ca còn tưởng rằng, từ lúc mới sinh ra, Hàn Chiến đã mạnh hơn cô ta rồi. Mà thủ lĩnh Hàn của trước đây lại là bố đẻ của Hàn “Đó là bố ruột của anh mà. Tại sao Chiến. Theo lý mà nói, không có người bố nào lại nghiêm khắc với con trai ruột của mình đến mức như vậy cả.

Còn cô ta chỉ là một đứa trẻ bị bố mẹ vứt bỏ. Vậy nên, sau khi được Châu Thắng nhặt về, cho dù cô ta có bị đối xử nghiêm khắc cỡ nào đi nữa thì cô ta cũng có thể hiểu được tôi nói, bây giờ mà đối tốt với tôi chính là giết chết tôi trong tương lai.”

Điều này cũng có thể hiểu được, Nguyệt Như Ca đồng tình: “Đó là vì ông ấy muốn tốt cho anh cả. Để sau này anh có khả năng bảo vệ bản thân tốt hơn một chút mà thôi.”

Hàn Chiến cười nhẹ rồi nói: “Nhưng mọi người rồi có thật lòng đặt mình vào vị trí của người khác mà nghĩ thử không? Cứ cho là vì muốn tốt cho tôi đi! Nhưng trong lòng tôi vẫn có những lời oán trách và khúc mắc không thể nào tháo gỡ. Từ hồi còn nhỏ xíu, tôi đâu phải là chưa từng thèm khát tình yêu thương của bố đâu. Nhưng thật sự mà nói, bố tôi lại quá nghiêm khắc. Ông ấy nghiêm khắc tới mức tôi không thể nào cảm thấy được một chút sự quan tâm nào của ông ấy dành cho tôi cả.”

“Thế còn mẹ của anh thì sao? Chắc là một người rất ấm áp, dịu dàng nhỉ?” Nguyệt Như Ca hỏi.

“Sao em biết?” Hàn Chiến buồn cười nhìn cô ta. Anh ta có chút kinh ngạc.

Nguyệt Như Ca bắt đầu phân tích theo lý trí: “Bình thường, đối với người có thể đối xử nghiêm khắc với đứa con mình sinh ra như bố của anh thì chắc chắn, vợ của người đó sẽ cực kỳ dịu dàng. Vì vậy mới có thể bao dung, có thể hiểu cho người đó được”

Nhắc đến mẹ, ánh mắt Hàn Chiến trầm xuống, chứa đầy sự xót xa, thương cảm: “Lúc mẹ tôi còn sống, mặc dù quan hệ giữa tôi và bố không tốt, nhưng nhờ có mẹ tôi mà chúng tôi vẫn có thể sống hoà thuận với nhau. Sau khi mẹ tôi mất, số lần tôi và bố tôi chạm mặt nhau càng ngày càng ít. Theo đó mà mối quan hệ giữa hai người chúng tôi lại càng trở nên mờ nhạt hơn. Suy cho cùng, số lần tôi gặp bà nội còn nhiều hơn so với việc gặp bố tôi gấp mấy lần”

“Chắc chắn bà nội anh rất cưng chiều anh nhỉ?”

rất thân nhau. Vì vậy, dựa theo câu nói “yêu ai yêu cả đường đi”, chắc chắn bà ấy sẽ thích em cho mà xem”

Nguyệt Như Ca trở mình, nằm vào trong lòng Hàn Chiến. Cô ta nhìn trên trần nhà rồi nói: “Chưa từng có người lớn nào yêu thương tôi.”

Cô cũng không có người thân nào lớn tuổi cả.

Có những lúc, Nguyệt Như Ca không nói, vẻ mặt như thể không quan tâm. Nhưng không có nghĩa là trong lòng cô ta lại không hề mảy may quan tâm chút nào cả.

Cô ta đã từng gặp bố mẹ của Lục Hỉ Bảo. Bọn họ đối tốt với Lục Hỉ Bảo bao nhiêu thì cô ta lại càng ghen tị với Lục Hỉ Bảo bấy nhiêu.

Lục Hỉ Bảo là người được sinh ra trong một gia đình hạnh phúc.

Tính tình cô ta lại dễ mến, ai ai cũng thích. Không giống như Nguyệt Như Ca, toàn thân cô ta chỉ toàn là gai nhọn, rất khó để có thể hòa nhập.

Hàn Chiến nhìn thấy sự cô đơn, hiu quạnh trên khuôn mặt Nguyệt Như Ca. Anh ta vươn tay ôm chặt cô ta vào lòng, rồi tựa cằm mình vào trán cô ta. Hàn Chiến cuối đầu hôn một cái rồi trầm giọng nói: “Tôi sẽ yêu thương em, thương em hơn tất cả mọi thứ trên đời.”

“Tôi biết”

Nhuyễn Nhuyễn của mười năm trước đã cảm nhận được tình yêu thương của Hàn Chiến dành cho cô ta.

Nguyệt Như Ca khế ngẩng đầu nhìn anh ta, đôi lông mày thanh tú, xinh đẹp cong lên: “Anh Hàn, nếu như anh đã cưng chiều tôi như là một đứa trẻ, thì tôi cũng không cho phép anh buông tay ra đâu.”

“Tôi sẽ cố gắng hết sức mình để có thể cưng chiều em như đứa trẻ.

Cưng như là cưng trứng vậy: Cô của quá khứ như thế nào, Hàn Chiến đều biết rất rõ. Nguyệt Như Ca cũng giống như anh ta, cả đời chỉ toàn là nỗi buồn, là đau khổ.

Nhưng chính những người từng trải qua thời khắc sống còn như vậy mới càng hiểu được giá trị của sự ngọt ngào và hạnh phúc là như thế nào.

Nguyệt Như Ca ôm lấy cổ của Hàn Chiến. Với cô ta mà nói, chỉ cần như vậy là đủ lắm rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio