*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 641: Híp mắt ăn lẩu
“Bé yêu ngoan ngoãn! Món lẩu và trà sữa yêu thích của các em đến rồi đây!”
Lục Tâm đã bày biện đầy đủ nguyên liệu nấu ăn lên bàn, anh ta tự †ay cầm ống hút lên và cắm cho bọn trẻ.
Một mùi cay nồng và thơm ngon khiến bọn trẻ tỉnh giấc sau cơn mơ màng.
Há Cảo híp mắt, thân hình nhỏ nhắn đã tự động đứng dậy.
Lục Tâm cưng chiều bế cậu lên chiếc ghế nhỏ.
Tiếp theo là Bánh Bao và Màn Thầu.
Ba đứa nhỏ thêm cả Lục Tâm, bốn người bọn họ ngồi vừa vặn một bàn.
“Anh đã mua thịt bò yêu thích của mấy nhóc! Thịt bò nhiều lắm, loại này mấy đứa có thể ăn!” Lục Tâm giống như bảo mẫu, thấy bọn nhỏ còn chưa tỉnh, anh ta cẩn thận gắp thịt bò vào trong nồi.
Anh gắp thịt bò béo ngậy nhúng đầy tương mè đến miệng lũ trẻ.
Ba đứa nhỏ vừa hưởng thụ đãi ngộ của hoàng đế, vừa vui vẻ nhai vừa cong môi mãn nguyện: “Ngon quái”
Nghe những lời khen của lũ trẻ, Lục Tâm càng vui vẻ trong vai trò một người cha.
“Mấy đứa muốn ăn gì, anh nướng cho các em”
“Bao tử bò!”
“Ruột vịt!”
“Em muốn ăn thịt bò!” Há Cảo cười ngốc nghếch.
Ba cặp mắt to sáng lấp lánh cuối cùng cũng tỉnh táo, uống hết ly trà sữa yêu thích, vui vẻ vỗ tay.
“Anh Lục thật tốt với tụi em!” Ba đứa nhỏ ngoan ngoãn nói.
“Đúng vậy!”
Mục Lâm Kiên thúc giục anh ta hôm nay mang con anh đến, ngày mai sẽ trả mười vạn nhân dân tệ cho anh ta.
Đó là một số tiền hấp dẫn, trước mắt bố của lũ trẻ này là tổ tiên của máy in tiền.
“Bao tử bò, ruột vịt, thịt bò đến đây!”
Anh ta hăng hái đưa các món ăn vào trò chơi của bọn trẻ, nhân tiện nói về những trò chơi gần đây.
Anh ta biết bọn trẻ từ trước và biết rõ chúng thích gì.
“Tụi em ăn no rồi!”
Căn được vài miếng, ba đứa bất ngờ bỏ đũa xuống, trên tay cầm ly trà sữa.
Lục Tâm bối rối một chút: “Sao sức chiến đấu của mấy nhóc giảm xuống rồi?”
Ly trà sữa đã uống hết một nửa cũng bỏ xuống.
“Có thể tụi cháu là người bình thường!” Ba đứa nhỏ kiềm chế nói.
“Không đúng! Mấy nhóc đang lớn nên ăn nhiều đi! Mấy nhóc nhìn Mục Lâm Kiên đẹp trai như vậy, khi còn bé anh ta béo bất khả chiến bại”
Nghe đến tên Mục Lâm Kiên, mấy đứa nhỏ không ăn được nữa, cảnh giác liếc nhìn thời gian, bước xuống ghế ngay lập tức.
Bọn nhỏ mặc áo khoác, đeo túi xách, nhặt những hộp nhỏ và đứng thành hàng một cách trật tự, sẵn sàng rời khỏi phòng kho này.
Lục Tâm nhìn bát đĩa đầy trên bàn: “Mấy nhóc muốn đi đâu? Chờ anh một chút!”
“Tụi em đi bắt gian. Gặp lại anh sau”
Ba đứa nhỏ mở khóa cửa, nâng hộp lên và ngồi xổm xuống, lọt thỏm trong tầm mắt của Lục Tâm.
Lục Tâm bị chấn động bởi làn ba thao tác này, anh ta không phản ứng gì cả.
Ba đứa nhỏ đến bãi đậu xe như bộ đội đặc chủng với tốc độ nhanh nhất, Lục Tâm đi theo cũng không kịp.
Mục Lâm Kiên và Vũ Vân Hân xuất hiện.
Một tiếng đồng hồ thấm thoát trôi qua.
Rõ ràng thời gian tan sở là sáu giờ, bây giờ là bảy giờ mà vẫn chưa thấy Vũ Vân Hân xuống.
Vừa rồi đi ngang qua văn phòng, thấy cô ta đã tắt đèn, lẽ ra cô ấy nên xuống dưới rồi.
“Sao lại béo ra?” Há Cảo lo lắng hỏi.