Xoảng__Xoảng!
tiếng đồ vở bị đạp nát vang cả ngôi nhà, Tô Uy Uy lửa giận bừng ngón tay run run chỉ vào cô gái phía trước mặt quát lớn " Tô Y Y"
" Không có điếc" Cô gái ngồi trước mặt ngoáy ngoáy lỗ tay của mình, Tô Uy Uy giận suýt nôn cả máu ra.
" Mày...mày ai dậy cho mày cái cách ăn nói hỗn hào như vậy hả, cái nhà này tạo nghiệt gì hả trời"
" Ông à bình tỉnh bớt giận, Y Y mau xin lỗi ba con đi mau lên" Lưu Diệu ân cần vuốt sống lưng cho Tô Uy Uy " Ba à con biết chị không cố ý ba đừng giận"
mẹ một câu con một câu ném cái tội tranh giàng với em gái chụp lên đầu cô, Tô Y Y dương Môi cười lạnh lẽo " Nói xong chưa?"
Tô Uy Uy mạnh mẽ vỗ lên bàn " Tô Y Y tao cho mày ngày đem vai diễn đó cho Nhu Nhu, nếu không không có ba con gì hết mày biết con bé thích vai diễn này mày liên tranh cùng con bé..."
lời chưa hết của phong mạnh mẻ bị đá ra một người đàn ông tầm tuổi mặt mày lạnh ngắt nhíu mày xông vào " Duy Duy sao con...con..co ở đây không phải đang ở nước ngoài sao?" Tô Uy Uy hết hồn nhìn con trai mặt mày khó coi đi vào.
" Không về? Không về cho các người đem em gái tôi ép nhưng thế nào Tô Uy Uy" Tô Duy Duy hầu như gào với ba mình anh mắt sắc lẹm nhìn Tô Nhu Nhu, Tô Nhu Nhu sợ hết hồn gục vào lòng mẹ mình thúc thích khóc.
Tô Uy Uy thấy vậy đau lòng mở miệng " Duy Duy à con cũng biết đó Nhu Nhu nó rất thích vai diễn này Y Y nó cố ý..." cậu nói chứa hết Tô Duy Duy nỗi giận đùng đùng cắt ngang.
" Cô Ta không dàng được do cô ta không băng Y Y, ông dập bao nhiêu tiền vào cô ta nhưng cô ta lấy không được? còn Y Y ông hỏi lương tâm ông con xem nó là con gái của ông hay không từ khi bước vào showbiz tới nay nó có nhờ sự gúp đở nào chưa, nó đi bằng hai chân mình lên từ nhưng vai nhỏ khó khăn lắm con bé mới lây được vai bộ phim này ông chỉ vì một đứa con gái riêng đem đường sống của con bé chặt dứt, Tô Uy Uy ông có xem lương tâm mình bị chó tha rồi không?"
" Hỗn láo" Tô Uy Uy phát hỏa lên gào với Tô Duy Duy đứa con trai này ông thật sự ông không hiểu được nó.
" Y Y Theo anh hai đừng ở ngôi nhà này nữa anh đưa em đi con vai diễn này em không cần nhường anh hết, em cứ việt nhận nó dù trời có sập anh hai ở sao chống đở cho em" Tô Y Y vừa nghe khuôn mặt lạnh nhạt bất cần đời của cô liền dịu đi.
"Dạ" Tô Duy Duy nắm lấy tay em gái mình rời đi trước lửa giận của Tô Uy Uy.
Ngồi vào xe Tô Y Y miết miết mi tâm của mình vì vai diễn này cô không biết mình đã uông bao nhiêu rượi tới nỗi nhập viện chỉ cần câu nói ông ta công sức của cô thành công cốc hết, thật đáng thương nhỉ.
" Hồ Đồ__" Tô Duy Duy nhìn em gái vừa giận lại vừa thương.
" Anh Hai__" Tô Y Y cuối đầu nhỏ giọng kêu.
" Em vì một vai diễn đến nỗi nằm viện, Y Y không phải anh hai không nói với em sao khó khăn cứ tìm Anh Hai, em về đây đã tháng một chữ cũng không nói với anh?" Tô Duy Duy tức giận quát khẽ.
"Anh hai em biết sai rồi mai một hổng như vậy nữa đâu nha nha tha cho em đi" Tô Y Y ôm chặt cánh tay Tô Duy Duy làm nũng vì cô biết anh rất thương cô.
" Em đấy..." Tô Duy Duy nào nỡ mắng nữa " Y Y à không phải anh hai cấm em làm đều em thích, nhưng mà khi mẹ mất mẹ bảo anh phải chăm sóc em trên đời này chỉ còn hai anh em chúng ta nương tựa vào nhau em có mệnh hệ gì anh hai sao chịu nỗi"
Nghe anh mình nói vậy hốc mắt Tô Y Y ửng đỏ cô cuối đầu không nói gì, Tô Duy Duy lấy tay xoa đầu cô, Tô Y Y mếu máo ngẫn đầu lên " Anh Hai sao này em không nhưng vậy nữa em sẽ nghe lời anh"
" Được rồi anh hai không trách em, thôi anh hai đưa em về"
Tô Duy Duy nhanh chóng đưa Tô Y Y đi, xe chạy mãi cho tới khi nói tách biệt với thành phố xa hòa vào nơi đây không đông dúc nó làm người ta thanh thả mùi hoa dải thoa thoản Tô Y Y hạ kính xe xuống hít lấy mùi hương tự nhiên.
Sao khi xuống xe Tô Y Y vui thích chạy quanh vườn như một đứa trẻ, Tô Duy Duy nhìn đứa em gái anh yêu thương nhất, nhìn cô chạy quanh vườn anh lại nhớn đến khi cô còn nhỏ vẫn mãi bán theo chân anh ngọt ngào gọi[Anh hai] mà giờ đã lớn như thế này rồi.
-----------------------
"Cám Ơn" Tô Duy Duy đưa cho Tô Y Y một cốc sữa nóng hầm hầm "Y Y em muốn chuyển đổi công ty không?"
" Chuyển Công Ty?" Tô Y Y sửng người một lát rồi cười khổ " Công Ty nào chịu nhận em có khi ngày mai em bị Phong Thanh Phong sát không chừng"
Tô Duy Duy nhìn cô một lát rồi vò đầu cô " Thôi đừng ủ rủ nữa em muốn vào Ức Lam không?"
" Ức...Ức...Ức Lam?" Tô Y Y nghe mà tưởng lỗ tai mình nghe nhầm ấy chứ, Ức Phong Là công ty giả trí hành đầu. Ảnh Hâu Tống Lam, Nguyệt Tinh,cùng Hạ Hàm đều là người của Ức Lam, còn nữa người Trần dữ Ức Phong Ảnh đế nam năm liền Hạ Đình Hàn, công ty này cũng chính tay anh ta lập nên còn nữa nó chỉ là một công ty con của Hạ Thị chỉ mới tuổi mà anh ta đã khiến người ta vừa hâm mộ vừa mơ ước, Thật ra Ức lam là nơi cô mơ đên khi kết thúc khóa Học làm Diễn viên, nhưng yêu cầu ở đó qua cao.
" Đúng vậy" Tô Duy Duy nhìn biểu cảm củ em gái mình, Tô Y Y nhìn biểu cảm bình tĩnh của anh mình suýt nữa kích động đến ngất " Nhưng Mà Em dẫu sao vẫn chỉ Diễn viên Hạng "
"Anh Là một trong cổ đông lớn nhất của Ức Lam" Tô Duy Duy nhét tay vào túi thuận tiện nói.
" Phụt!!!!___Anh hai đùa em á" Tô Y Y phun luôn cả một ngụm sữa vào anh mình.
" Anh không có đùa em mấy ngày nữa Ức Lâm có mở buổi tuyển Diễn Viên mới em đến xin đi" Tô Duy Duy kay khăn giấy lau sạch sữa trên mặt mình.
" WoW Anh Hai wm trâu quá nha!!" Tô Y Y nhìn anh mình bằng anh mắt lấp lánh nghe nói vậy cô vừa mừng vừa lo.
" Ngủ Sớm đi, chuyện chuyển công ty để anh lo" Tô Duy Duy đi ra đóng cửa lại, còn một mình Tô Y Y cô cầm cốc sữa uống cạn Anh hai đã cho cô cơ hội cô nắm chặt nó để trở mình, Lưu Diệu Tô Nhu Nhu chúng ta từ từ chơi cùng nhau.
" Anh Yêu gọi Chi vậy?"
" Nguyệt Đại Minh Tinh từ khi nào Anh gọi em phải cần có lí do" Tô Y Y gọi trêu chọc.
" Ha Ha Y Y Yêu dấu à Em nhớ Anh chết được" Nguyệt Tinh haha hihi cười lấy lòng.
" Anh định hỏi cưng, có ai Trong Ức Lam tên Tô Duy Duy hay không?"
" Có chứ là đại cổ đông của công ty Ức Lam đó, Í mà nói mới nhớ cũng Tô có quan hệ giề với cậu hông?"
" Anh Trai Anh" Tô Y Y thản Nhiên nói bên kia liền có tiếng gào to.
" WHATT!!!!!!!!!!!!!!!" Tô Y Y liền đem điện thoại dời xa chút.
" Anh Yêu À? cưng to gan lắm chuyện lớn như vậy mà dám dấu em có tin em cắt anh hay không" Nguyệt Tinh giọng Hăm dọa.
" Em Yêu À cái này vì một số nguyên nhân thôi mai đi shopping đền cho cưng" Tô Y Y cười cười đáp lại " Bảo Bối bên Ức Lam hình như sắp Tuyển thêm người phải không?"
" Anh yêu biết còn hỏi" Nguyệt Tinh bĩu môi ra nói, Tô Y Y dở khóc dở cười vuốt lông.
" Anh định chuyển sang đó" Tô Y Y đem cốc sữa rỗng tếch đặc sang bên cạnh.
" Thật Không?" Nguyệt Tinh kích động hỏi lại.
" Anh Lừa em làm gì anh sẽ cố gắng đậu vào công ty đây chính là cơ hội trở mình của anh"
" Anh Yêu có cần em cho đi cửa sao hay không?" Nguyệt Tinh Trêu ghẹo Tô Y Y bật cười
" Nếu như em yêu muốn"
__________________________
Sáng Hôm sau Tô Y Y bị đánh thức bở tiếng chuông di dộng, Mò mẫn cả buổi.
" Alo con điên sáng điện bà thế?" Tô Y Y phát cáu khi bị phá giấc ngủ
" Tô Y Y cô mau dậy đi xin lỗi Tôn Tổng" Triêu An An quát Ầm lền, Tô Y Y xoa xoa lỗ tai của mình
" Cô bị điên à mới h cô bảo tôi đi xin lỗi cái gì? Í hắn là thằng méo nào" Tô Y Y mờ mịt bộ dạng chưa tỉnh ngủ
Triệu An An tức hộc cả máu gào lên " TÔ Y Y!!!!!!"
Bị quát ầm lên Tô Y Y thật sự tỉnh ngủ nhìn lại di dộng Tô Y Y miết mi tâm " Xin lỗi cái gì hắn cố ý sàm sở tôi"
" Y Y mau nghe lời" Triệu An An dịu giọng lại Tô Y Y phỉ nhổ trong lòng " Chị An em muốn rút khỏi công ty"
" Cái Gì!!" Triệu an An quát ầm lên, Tô Y Y nhíu mày rồi mở miệng " Tiền bồ thường họp đồng em sẽ chịu, ngày sao luật sư của em sẽ đến" Nói xong cô dập máy luôn.
Tô Y Y ngẩn người một lúc lâu chuyên hôm qua cứ như một giấc mơ " AAAAAAA" vì quá kích động cô gào lên.
Tô Duy Duy dưới biết nghe động tỉnh liền chạy lên không gõ của mà xông thẳng vào gấp gắp hỏi " Y Y em sao vậy ở đâu không khẻo hả"
Tô Y Y biết mình lố quá liền ngượng ngịu cười " Khụ...tại hôm qua cứ như mơ vậy nên sao ngủ vậy biết không phải mơ nên hơi kích động"
" con bé này dọa anh chết khiếp thôi xuống lầu dùng bữa sáng anh còn đến công ty nữa"
" Tuân lệnh anh hai đại nhân" Tô Y Y vui vẻ chạy đi vệ sinh cá nhân xuống lầu, nhìn Anh hai mình mang tạp dề nấu ăn, Tô Y Y lén chụp lén vừa vặn Tô Duy Duy quay lại.
Móa no không nghĩ anh trai cô moe như vậy không được không được máu cô sấp phun trào rồi.
" Ngốc ra đó làm gì, còn không ăn" Nghe anh Hai nhắc nhở Tô Y Y ngoan ngoãn rồi vào bàn ăn.
Hai người ăn trong không khí vui vẻ ăn xong Tô Duy Duy chuẩn bị đến công ty " Thẻ này của anh em cứ sài mật mã là ngày sinh của em"
Tô Y Y đưa tay nhận lấy rồi để vào tui sách lát rủ em yêu đi ăn mới được.
" Anh hai chỗ Ức Lam anh có gặp Ảnh Đế Hạ Không!" Tô Y Y cản anh mình lại cẩn thận hỏi.
" Có "
" Anh khi nào có gặp anh xin chữ kí gúp em nhé" Tô Y y đem Tấm ảnh nhét vào tay Tô Duy Duy, Tô Duy Duy nhìn một lúc rồi vò đầu cô " Được"
[Công Ty Ức Lam]
"Đình Thiên" Tô Duy Duy mở cửa đi vào nhìn thấy người ngồi trên ghế ngủ gà ngủ gật Tô Duy Duy miết miết mi tâm của mình tránh nỗi khung lên.
" Đình Thiên!!" Tô Duy Duy gọi lại mà người kìa mắt điếc tai ngơ ngủ mê mang
"HẠ ĐÌNH THIÊN!!!!!!!!!!!!!!! Anh Cậu Vào kìa"
Hạ Đình Thiền hết hồn hết vía bật dạy " Anh à em đang rất chăm chỉ chỉ là lở ngủ quên xíu thôi"
Tô Duy Duy thông thả ngồi vào bàn rót trà uống mắt cho anh lào nhảm, Hạ Đình Thiên khi bình tỉnh lại nào có anh cậu chỉ có thằng bạn chí cốt ngồi đó " Móa móa móa, Cậu vừa phải thôi nha là hú vía"
" Mình có chuyện cần cậu" Tô Duy Duy lười so đo với Hạ Đình Thiên.