Chương :
Hỏng bét, làm hỏng chuyện tốt của daddy và momny rồi Cuối cùng thời gian như đứng yên.
Lúc này cả hai không ai cử động nữa, sau một hồi tê dại, anh nhìn chăm chẳm vào cô càng lúc càng tập trung.
Mà cô thì sao? Lại lập tức ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp sáng sủa kia, giống như một con nai con đang vô cùng sợ hãi, vừa đỏ vừa nóng, liên càng thêm hoảng loạn Họ vừa rồi đã làm gì?
Làm sao… Trong nháy mắt mọi chuyện lại trở nên như vậy?
Đại não của Ôn Giai Kỳ hoàn toàn giống như bị trấn động, cô ngã ở trên người của người đàn ông, lòng bàn tay dày rộng của anh vẫn ở trên eo cô.
Rất nóng, có lẽ là do cô mặc hơi mỏng, lại có thể thực sự cảm nhận được nhiệt độ cơ thể từ anh, nhiệt độ đó khiến cô vô cùng lo sợ!
Cô chưa bao giờ tiếp xúc với anh ở khoảng cách gần như vậy khi cô còn tỉnh táo.
Ngay cả khi cô thực sự đã sinh ba đứa con cho anh.
Hô hấp của Hoäc Hạc Hiên càng lúc càng nặng nề, anh nhìn xuống cô, Mắt Biếc sâu thẳm và tối tăm từ từ lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của cô.
Thực ra, cô thực sự trông không tệ, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp thanh tú, một Mắt Biếc mơ hồ trong veo sáng ngời, giống như ngọc thạch thuần khiết nhất, đôi môi như mật hoa oánh nhuận, chín mọng như quả mật đào, tỏa hương thơm mê người.
Hoäc Hạc Hiên không khống chế được, ánh mắt lại tối sầm lại…
Ôn Giai Kỳ: “..
Mắt nhìn người đàn ông càng ngày càng gần mình, tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Daddy, ba không sao chứ?”
Đúng lúc này, một giọng nói lanh lảnh của một đứa trẻ đột nhiên từ tầng dưới truyền đến, còn có tiếng động chạy lên bằng đôi chân nhỏ bé.
Là con trai?!
Ôn Giai Kỳ lập tức hoàn hồn trở lại, thật vất vả đẩy người đàn ông trước mặt ra, cô từ người anh té xuống, cũng không để ý bản thân có đứng vững hay không, người đã giống như có tật, ngay lập tức hốt hoảng từ trong cánh cửa này xông ra ngoài.
Hoäc Hạc Hiên: ”…”
Mặc Hi vừa chạy lên: … Xong rồi, hình như làm phiền đến chuyên tốt của daddy và mommy rồi, làm sao đây?
Cậu bé nhận thức vô cùng tốt, biết chuyện gì đang xảy ra ngay khi nhìn thấy dáng vẻ của mommy và daddy, ngay lập tức, cậu bé đấm ngực dậm chân, không nên chạy lên làm hỏng chuyện tốt của daddy và mommy.
“Daddy, cái đó… Con thực sự không có chuyện gì, hai người tiếp tục, tiếp tục đi…”
Cậu bé quyết định làm như không thấy, vẫy vẫy tay nhỏ, lập tức xoay người lại đi xuống.
Ôn Giai Kỳ ở tầng trên nhìn thấy, lập tức vừa xấu hố vừa tức giận, mặt nhỏ đỏ bừng đến nỗi có thể nhỏ ra máu.
“Mặc Hi, con nói vớ nói vẩn cái gì vậy? Chúng ta… Chúng ta không có việc gì, con đợi mẹ, đừng đi”
Cô trực tiếp lao xuống, đuổi theo nhóc con này.
Còn người đàn ông trên lầu, tuyệt đối không dám nhìn một cái nữa.
Không dễ dàng gì chạy xuống, con trai sớm đã vào phòng Hoắc Minh Thành, hóa ra hai đứa nhỏ đã dậy từ lâu, vừa rồi mới đi lên, chính là muốn hỏi daddy về chuyện hôm nay ai đưa bọn họ đi nhà trẻ.
A, nhà trẻ!
Ôn Giai Kỳ nhìn thấy hai đứa nhỏ xách cặp đi học, liền nhớ tới con gái của mình, vì vậy ngay lập tức chạy về phòng mình.
“Ninh Dương, Ninh Dương.. “
““Mommy, Ninh Dương ở đây, mommy, có phải mẹ thuyết phục daddy rồi hay không? Daddy có cho con đi nhà trẻ không?”
Bé cưng Ninh Dương đã đợi ở trong phòng rất lâu, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng của mommy, ngay lập tức ngừng chơi với búp bê, nhảy xuống khỏi giường mở cửa cho mommy.
Ôn Giai Kỳ: …”
Nhìn khuôn mặt nhỏ bé tràn đầy mong đợi và khao khát này xuất hiện trước mặt mình, Ôn Giai Kỳ nhất thời không biết phải nói gì.
Vừa rồi cô rất hoảng sợ, căn bản không có dũng khí đi xác nhận với người đàn ông đó rằng có thể cho cô bé đi nhà trẻ hay không? Bây giờ làm thế nào đây? Đi, hay không đi?
“Mommy?”
“Đúng! Daddy đã đồng ý rồi, đi, bây giờ mommy dẫn con đi thay quần áo!”
Ôn Giai Kỳ quyết định mặc kệ mọi chuyện, bế con gái đi vào phòng ngủ của cô, sau đó nhanh chóng thay quần áo chải đầu cho cô bé, rồi dẫn người đi ra ngoài.
“Mặc Hi, Minh Thành, hôm nay hai người các con sẽ cùng nhau đưa em gái đi học, được không?”
“Được ạ, được ạ, cuối cùng cũng có thể cùng em gái đi học”
Hai bạn nhỏ đang đợi ở tầng dưới đã nhảy cẵng lên vì sung sướng khi nghe mommy nói như vậy.
Tất nhiên, hai người họ đều hy vọng rằng em gái của mình sẽ đi cùng, đặc biệt là Mặc Hi, hai anh em đi học cùng nhau từ nhỏ, đột nhiên không cho em gái đi nữa, hai ngày này cho dù mommy không nói, cậu bé định sẽ nói.
Thế là cuối cùng hai anh trai liền mỗi người dắt một tay nhỏ của em gái, ba đứa nhỏ vui vẻ đi nhà trẻ.
Ôn Giai Kỳ đứng ở cửa nhìn con trai và con gái rời đi, chuẩn bị vào nhà, nhưng đúng lúc này, một bóng người cao lớn trong đại sảnh đã từ tầng trên đi xuống.
Đột nhiên, bước chân cô loạng choạng, người liền “bụp” một tiếng ngã lên cánh cửa!
“Anh… Anh xuống…”
Hoắc Hạc Hiên cũng không thèm nhìn cô một cái, người đàn ông này thay quần áo rồi liền không nhận người, một thân đoan chính cao quý mà khuôn mặt tuấn tú lại lạnh lùng, bước đi không thèm liếc mắt, tựa như không nhớ cách đây không lâu đã xảy ra chuyện gì.
Không xảy ra cũng tốt, không xảy ra, Ôn Giai Kỳ cô cũng không cần xấu hổ như vậy.
Ôn Giai Kỳ bám chặt vào tấm cửa, cũng làm như không có chuyện gì xảy ra, co rụt đầu lại như đà điểu, sau đó lén lút đi vào.