Chương : Màn phản kích đẹp mắt!
Nhưng mà, đó chỉ là một khoảnh khắc.
Bởi vì trong giây tiếp theo, người phụ nữ đã tháo kính râm của mình xuống, sau đó nắm nó cùng với cái túi trong tay ném về phía anhI!
“Không để cho tôi lên có đúng không? Nghĩ rằng tôi dễ bị ăn hiếp như vậy có đúng không? Hoắc Hạc Hiên, tôi nói cho anh biết, hôm nay anh phải trả con trai lại cho tôi, không thì tôi sẽ gây náo ở đây cho gà chó đều không được yên!”
“Đùng!”
Đồng tử của Hoäc Hạc Hiên co rút dữ dội Ngay lập tức anh bật ra khỏi ghế, chiếc túi cùng cái kính râm đó lên trên bàn làm việc của anh, máy tính còn có tài liệu của anh đều bị đập nát, rơi khắp mọi nơi.
Hoắc Hạc Hiên kinh ngạc!
Nhìn máy tính và tư liệu trên mặt đất bị đập nát ở trước mặt, còn có hòn đá lớn lăn ra khỏi túi bên cạnh chân, anh tức giận đến mức cực điểm, trong vài giây không thốt ra được chữ nào.
Ôn Giai Kỳ: .. Xong rồi, có phải cô quá hung hãn rồi không? Chắc có rất nhiều thứ trong máy tính của anh phải không? Đập hư rồi có phải là càng không có chỗ để thương lượng nữa đúng không?
Trời ơi, sớm biết như vậy thì đã tìm một hòn đá nhỏ hơn một chút.
Ôn Giai Kỳ có chút hối hận.
Cũng chính vào lúc này, cuối cùng một tiếng gầm thét kinh thiên động địa từ phòng làm việc truyền ra: “Ôn Giai Kỳ! Cô muốn chết sao?
Muốn chết thì ông đây thành toàn cho cô!”
Ôn Giai Kỳ ngay lập tức lùi lại một bước lớn.
“Đây… Đây là do anh ép buộc tôi, ai bảo anh bắt cóc con trai tôi đi, còn đưa nó sang Malaysia, anh muốn làm cái gì? Muốn để sau này tôi không gặp được nó nữa phải không? Hoắc Hạc Hiên, tôi nói cho anh biết, nếu anh tiếp tục như vậy, chuyện điên khùng hơn nữa tôi cũng có thể làm rai”
Ôn Giai Kỳ tìm lại được sự tự tin, bắt đầu đấu lý.
Hơn nữa, cô cũng bắt đầu cảnh cáo người đàn ông này.
Hoắc Hạc Hiên nghe được, càng thêm tức giận: “Cô còn dám uy hiếp tôi? Tôi nói cho cô biết, đó là con của Hắc Hạc Hiên tôi, tôi muốn đưa bọn nó đi đâu thì đi!”
“Nhưng đó cũng do tôi sinh ra, tôi là mẹ của bọn nó!”
“Cô đã không còn tư cách làm mẹ của bọn nó nữa rồi, Ôn Giai Kỳ, từ khi cô không biết xấu hổ ở bên ngoài dụ dỗ buông thả với người đàn ông khác, cô đã không xứng làm mẹ của bọn nó nữa, cô còn không xứng chạm vào bọn nó!”
Bất kể như thế nào cũng không ngờ được rẵng, người đàn ông này lại có thể chửi ra những lời như vậy.
Ôn Giai Kỳ lại muốn tìm hòn đá.
Lần này, cô sẽ không đập máy tính của anh, mà cô sẽ đập thẳng vào đầu anh!
Chỉ cần đập anh nát nhừ ra, sau đó ném nó vào lò để tái tạo lại!
“Hoắc Hạc Hiên, anh làm rõ cho tôi, tôi ở bên ngoài dụ dỗ buông thả với đàn ông khi nào? Đó chỉ là người khác không chịu nổi những việc mà anh làm, mới cố ý giúp tôi, anh cho rằng tôi giống như anh, đói khát đến mức tôi còn đang mang thai, vẫn đưa phụ nữ về nhà sao?”
“Hơn nữa, ngay cả khi tôi tìm được bạn trai, vậy thì sao? Có phạm pháp không? Chúng ta đã không còn bất kỳ mối quan hệ gì, anh cũng đã để cho con hồ ly tinh đó đường đường chính chính là phu nhân tổng tài của anh rồi đấy thôi? Tại sao đến chỗ tôi, thì biến thành dụ dỗ đàn ông ở bên ngoài? Anh không cảm thấy điều này rất buồn cười sao?”
Câu cuối cùng này, thực sự không cần quá tàn nhãn!
Gần như ngay lập tức, người đàn ông đang tức giận kia giống như bị người ta tát vào mặt, toàn bộ khuôn mặt của anh đều trở nên xanh mét.
Đối phó với một người đàn ông thối tha như vậy, quả thật cần phải như vậy, nếu không thì, anh ta sẽ không bao giờ biết bản thân là ai, chứ đừng nói là nhớ rằng anh ta đã không có bất kì quan hệ gì với cô.
Bầu không khí trong văn phòng cuối cùng cũng an tĩnh trở lại.
Lúc này, trong phòng làm việc dày đặc khói thuốc súng, tất cả âm thanh đều tạm thời ngừng lại, im lặng đến mức một mũi kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy, khiến cho người ta sợ hãi.
Ôn Giai Kỳ không khỏi siết chặt ngón tay của mình.
“Cút!”
“Cái gì?”
Ôn Giai Kỳ đột nhiên nhướng mi, hoài nghỉ bản thân có phải là nghe lầm hay không?
Nhưng rất rõ ràng, cô không có nghe nhầm.
Bởi vì lúc này, người đàn ông đã bấm điện thoại ở trên bàn: “Gọi nhân viên bảo vệ lên đây, ngay lập tức cho tôi!”
Anh hoàn toàn thay đối sang một biểu cảm khác, rõ ràng vừa nãy còn có thể nhìn ra được sự tức giận, hung dữ, thậm chí là sát khí của anh.
Nhưng bây giờ, không biết tại sao? Sau khi bị Ôn Giai Kỳ mắng một trận, sau khi anh hồi phục lại, ngoại trừ sự thờ ơ, thì trên khuôn mặt đó không nhìn ra được gì khác nữa.
Ôn Giai Kỳ: …”
Lòng như lửa đốt, đang định tiến tới tranh luận với người đàn ông này.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên có người từ bên ngoài xông vào: “Không ổn rồi, chủ tịch, hai cậu chủ ở sân bay không nhìn thấy nữa!”
“Cậu nói cái gì?!”
Lời này vừa nói ra, lập tức, ở trong lòng làm việc bất luận là Ôn Giai Kỳ hay Hoắc Hạc Hiên, đều nhìn chằm chảm về hướng người này, vẻ mặt đều mất đi sự bình tĩnh.
Người này chính là vệ sĩ được Hoắc Hạc Hiên cử đi đưa hai đứa con trai lên máy bay cách đây không lâu.
“Thực sự xin lỗi chủ tịch, là chúng tôi không trông coi tốt hai cậu chủ, nhưng mà… nhưng mà hai cậu chủ quá thông minh, sau khi vừa tới sân bay, chúng tôi đã bị… Bị hai cậu chủ bỏ mặc rồi”
Người vệ sĩ thực sự là sắp khóc rồi.
Không có cách nào a, hai cậu chủ nhỏ nhà bọn họ, thật sự là có chút không phải con người Vốn dĩ, sau khi Hoắc Hạc Hiên quyết định đưa bọn nó đến Malaysia, anh biết con trai mình cũng không phải người dễ lừa như vậy, nên đã đặt biệt phái bảy tám vệ sĩ đi theo suốt chặng đường.
Mà cũng không ngờ được rằng, sau khi vừa đến sân bay, hai tên nhóc con này, một đứa lấy cớ vào nhà vệ sinh, đánh lạc hướng vệ sĩ, sau đó đứa còn lại dùng máy tính bảng, lập tức hack hết toàn bộ điện thoại của bọn họ…
Thật sự, Hoắc Hạc Hiên và Ôn Giai Kỳ không hề nhìn thấy dáng vẻ người ngã ngựa nào của bọn họ lúc đó ở trong sảnh đợi của sân bay.
Đó chính là một thảm họa!