Chương : Bắt nạt một người phụ nữ như vậy anh không thấy xấu hổ hay sao?
Lâm Tử Khang tâm tình phức tạp đứng trong văn phòng tổng giám đốc.
Mà ở phía trước anh ta, vị tống giám đốc này đang nhìn sơ yếu lý lịch truyền đến trên màn hình máy tính, anh ta cũng không đành lòng nhìn thẳng.
“À đúng rồi tống giám đốc, tôi quên chưa nói cho ngài biết, hình như Kiều Thế Khiêm còn có một người bạn đang điều hành phòng khám, hai ngày nay vừa mở cửa nghe nói đang tuyển bác sĩ”
Lâm Tử Khang nói xong bầu không khí trong văn phòng này lập tức trở nên kỳ lạ.
“Cậu đang đe dọa tôi à?”
“Không không không, tống giám đốc, ngài đừng hiếu lầm, tôi chỉ muốn nói với ngài rằng ngài đột nhiên thu của người ta học phí ba trăm triệu thực sự là có chút khó khăn…”
“Cút!”
Một câu còn chưa nói xong đầu bút lập tức đập tới, Lâm Tử Khang nhất thời ngoan ngoãn ngậm miệng lại vội vàng ôm đầu đi ra ngoài.
Đùa sao, chỉ cho phép mình bắt nạt người khác nhưng không cho người khác chống lại sao?
Ôn Giai Kỳ cuối cùng cũng đợi được câu trả lời của biên tập viên kia.
Biên tập viên: “ Mắt Biếc, cuốn sách của cô không phải đã được xuất bản rồi sao? Rất nhanh sẽ được chuyển thể thành phim tuyền hình rồi tại sao còn đến tìm tôi?”
Ôn Giai Kỳ: “?
Được xuất bản rồi sao?
Sao có thể thế được? Bản thảo của cô vẫn còn ở đây mà? Làm sao đã xuất bản được?
Còn phim truyền hình gì nữa.
Ôn Giai Kỳ cảm thấy biên tập viên này nhất định đang nói đùa, vì thế lại giải thích một câu: “Ông có nhầm với ai không? Tôi là tác giả Mắt Biếc của “Bí mật phía sau” lăm năm trước đây”
Biên tập viên: “Đúng vậy, bây giờ tên xuất bản không phải là “Anh là bí mật phía sau của em sao?”“
Sau đó biên tập viên gửi một liên kết của cuốn sách.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Ôn Giai Kỳ bị sốc!
Tại sao lại có chuyện này?
Đây rõ ràng là sách của cô vì sao đột nhiên xuất bản rồi? Cô một chút cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
Đầu óc cô bắt đầu có chút rối loạn, trong lúc nhất thời cũng không biết nên đi đâu giải quyết chuyện này, sao lại trùng hợp như vậy. Đúng lúc này điện thoại di động của cô vang lên.
“Alo?”
“Đây có phải là bác sĩ Maris không?”
“Là tôi đây, ai vậy?”
“Xin chào, tôi gọi cho cô từ bệnh viện thành phố, sơ yếu lý lịch của cô chúng tôi đã nhận được, cô rất phù hợp với yêu cầu của bệnh viện của chúng tôi, cô có thuận tiện đến phỏng vấn không?”
“A? Phỏng vấn sao?
Đầu óc Ôn Giai Kỳ lúc này đang rối loạn thiếu chút nữa quên chuyện mình đã điền sơ yếu lý lịch.
Cho đến khi cuộc điện thoại này gọi tới, nhân viên bệnh viện nhẹ nhàng nhắc nhở cô một câu: “Bác sĩ Maris, khi nào cô có thể đến được? Viện trưởng của chúng tôi muốn nói chuyện trực tiếp với cô”
Thật đúng là trời không tuyệt đường ai, cánh cửa này khép lại bây giờ có cánh cửa khác mở ra.
Quên đi, mặc dù không phải là công việc mình muốn nhưng vì con gái vẫn nên đi làm trước.
Ôn Giai Kỳ cuối cùng vẫn đồng ý.
Đây là thời điểm cô cần tiền nhất, về phần chuyện sách bên kia chờ cô rảnh rõi sẽ chậm rãi điều tra, đã nhiều năm trôi qua như vậy thêm vài ngày cũng không sao.
Vì vậy buổi chiều hôm đó, Ôn Giai Kỳ đã đi đến bệnh viện thành phố để phỏng vấn, cuối cùng có được vị trí giám đốc nội khoa, cũng được tạm ứng trước nửa năm tiền lương.
Không nhiều, chỉ hai tỷ một trăm triệu mà thôi!
‘Tên khốn kiếp này bây giờ sẽ không có lý do gì để đuối con gái cô ra khỏi nhà trẻ nữa.
Ôn Giai Kỳ lấy được tiền trước tiên gọi điện thoại cho người đàn khốn kiếp đó.
“Alo?”
“Hoắc Hạc Hiên, đưa tôi số tài khoản của anh, tôi sẽ trả tiền cho anh!”
Ôn Giai Kỳ có Hoắc Hạc Hiên: Nhìn lướt qua các giám đốc điều hành công ty trong phòng họp bỗng nhiên nhìn mình, mặt anh không chút thay đối đứng lên cầm điện thoại di động đi ra ngoài. Các giám đốc điều hành cấp cao: Thật kỳ lạ, tống giám đốc sẽ trả lời điện thoại trong cuộc họp.
Hơn nữa còn đi ra ngoài để nhận!
Hai phút sau, trong văn phòng.
Người đàn ông có tâm trạng rất tốt đến trước ghế sofa đặt điện thoại di động của mình trên bàn trà, sau đó anh chậm chạp đi pha cho mình một tách cà phê.
Nói trong điện thoại nói vô cùng khí phách.
“Thế nào? Mượn được tiền nhanh như vậy sao?”
“Cái gì mà mượn? Tôi dựa vào sức của tôi để kiếm tiền, tôi nói cho anh biết tôi đã tìm được việc làm, là bác sĩ nội khoa trong bệnh viện thành phố, mức lương một năm là ba tỷ năm trăm triệu”
Mới đầu Ôn Giai Kỳ trong điện thoại còn tức giận một chút, sau đó giọng nói của cô còn lộ ra vẻ tự hào.
Đúng vậy, cô thực sự rất đáng tự hào, bởi vì nhiều năm trôi qua như vậy cô từ một người chỉ có bằng tốt nghiệp trung học, từng chút một đến bây giờ trở thành một bác sĩ nổi tiếng quốc tế.
Không phải ai cũng có thể làm điều đó.
Hoäc Hạc Hiên khẽ gật đầu, hiếm khi tỏ vẻ tán thành.