Chương : Anh thấy cô đau lòng lại cảm hề cảm thấy vui vẻ
Nhưng mà, đúng lúc này một bóng người đột nhiên chạy tới sau lưng cô!
“Cô Ôn, cô lên đó làm gì?”
“Sao cơ?”
Ôn Giai Kỳ giật mình lập tức dừng lại, cô vẫn còn chút khiếp sợ nhìn về phía sau.
“Dì Trần? Tôi… tôi lên xem Minh Thành, xem thẳng bé đã dậy chưa”
“Cô lên xem cậu chủ nhỏ sao? Cô Ôn, cậu chủ nhỏ nhà chúng tôi còn chưa thức dậy đâu, cô lên xem cậu ấy làm gì? Đừng có làm ồn khiến cậu ấy tỉnh giấc, còn nữa, cô mang theo cái gì vậy? Sao mà đen xì thế kia?”
Dì Trần hiện ra giống như u linh này không chỉ ngăn cản Ôn Giai Kỳ lên xem cậu bé, sau khi phát hiện ra mấy thứ Ôn Giai Kỳ để trên bàn ăn, lập tức hỏi.
Ôn Giai Kỳ vội vàng giải thích: “Đây là một chút bánh ngọt tôi mang từ nhà đến, còn có cháo thuốc, đều là do tôi tự tay làm cho Minh.
Thành ăn”
“Cô Ôn, tôi đã nói rồi, cậu chủ nhỏ nhà chúng tôi không thể ăn thức ăn bên ngoài được, cơ thể cậu ấy rất yếu, cô quên rồi sao?”
Gương mặt người giúp việc tràn đầy căm ghét.
Ôn Giai Kỳ nghe vậy thì cảm thấy không thoải mái cho lắm, cô nhìn đống đồ mình mang đến, cố kìm nén rồi lên tiếng: “Đây là đồ ăn tôi tự làm, sẽ không có vấn đề gì”
“Ai biết được chứ? Lần trước không phải cũng do ăn đồ của cô nên mới đau bụng sao?”
Minh Thành bị bệnh là vì ăn bánh đậu xanh của cô làm sao?
Sau khi nghe xong, Ôn Giai Kỳ đứng bất động tại chỗ.
Đương nhiên cô không hề cảm thấy đồ ăn mình làm có vấn đề gì, thế nhưng lời nói của người giúp việc này khiến cô hơi nghỉ ngờ, có phải trẻ con không thể ăn mấy món như bánh đậu xanh này không?
Dù sao những loại đồ ăn như vậy cũng mang tính lạnh.
Sắc mặt Ôn Giai Kỳ trở nên trắng bệch.
“Các người đang làm gì đấy?”
Đúng lúc này, trên lầu xuất hiện một bóng người cao lớn, bộ âu phục màu đen vừa người, bên trong là áo sơ mi màu trằng, ngay khi vừa mới xuất hiện đã toát lên vẻ thanh cao khiến người khác không nhịn được ngước nhìn.
Không ngờ lúc này Hoắc Hạc Hiên vẫn chưa đi làm “Cậu Hoắc, vừa mới sáng sớm cô Ôn đã mang mấy món cô ấy tự làm đến đây, bảo là cho cậu chủ nhỏ. Tôi sợ cậu chủ nhỏ ăn xong sẽ bệnh nặng hơn thế nên tôi đang khuyên cô ấy”
Dì Trần thấy cậu chủ của mình xuống thì nhanh chóng chạy tới cướp lời Ôn Giai Kỳ thấy vậy trong lòng càng thêm hốt hoảng: “Không phải, ôi không biết Minh Thành bị bệnh do ăn bánh đậu xanh tôi làm, thật sự không có.” Cô lắp bắp giải thích, chỉ lo người đàn ông này hiểu lầm cô sau đó sẽ không để cô đến thăm con trai nữa.
Hoäc Hạc Hiên híp mắt lại.
Anh cũng không thèm để ý đến cô sau khi dùng ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn mấy thứ mà cô mang tới thì mới quét mắt nhìn về phía cô.
“Ai nói cho cô biết thằng bé bị bệnh vì ăn bánh đậu xanh?”
“Sao cơ?”
Ôn Giai Kỳ lập tức ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn về phía người đàn ông: “Không… không phải sao? Vừa nãy dì Trần nói…”
“Tôi đâu có nói như vậy? Cô Ôn, rõ ràng tôi nói là trẻ con bị bệnh thì không thể linh tinh, tránh cho bệnh tình càng lúc càng nặng hơn!”
Đột nhiên lúc này dì Trần lại lên tiếng ngắt lời Ôn Giai Kỳ liên tục lên tiếng phủ nhận.
Ôn Giai Kỳ trợn tròn mắt nhìn dì ấy!
Tốc độ thay đổi này có phải hơi nhanh rồi không? Di ấy cho là cô bị ngốc à?
Ôn Giai Kỳ cảm thấy vô cùng tức giận.
“Được rồi, đừng ồn ào nữa, có thời gian rảnh như vậy không bằng nghĩ xem làm cách nào chăm sóc thẳng bé cho tốt đi, Ôn Giai Kỳ, nếu như cô lại để cho thẳng bé xảy ra chuyện tôi nhất định sẽ trừng trị cô!”
Hoắc Hạc Hiên lạnh lùng thu hồi tầm mắt, cũng không đưa ra phương án để giải quyết chuyện này.
Cảm giác vô cùng kỳ lạ.
Tuy rằng anh luôn muốn nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác thảm hại của cô khi đứng trước mặt mình, nhưng khi thấy cô vừa hổ thẹn vừa khổ sở, anh lại chẳng cảm thấy vui vẻ gì cả.
Anh nhấc chân nhanh chóng rời khỏi đó.