Chương : Trời ơi, con trai giỏi quá!
Vậy phải làm sao bây giờ? Cô không thể gặp ông cụ được, cô vẫn chưa chuẩn bị tinh thần để gặp ông ấy. Hơn nữa rõ ràng nói là người đàn ông thối tha đó đưa cô đi gặp ông cụ. Nói như vậy, cô sẽ càng chính thức là một người chịu đòn nhận tội, ông cụ mà nhìn thấy cô thì chắc chắn cũng sẽ không tức giận nhiều như vậy.
Ôn Giai Kỳ lập tức luống cuống, không nghĩ ngợi gì nữa mà muốn rời đi.
“Cô Ôn, cô đi đâu vậy?”
“Hả? À… tôi đột nhiên nhớ ra mình còn có chuyện nên muốn bây giờ phải về trước, lát nữa tôi sẽ lại đến đây” Ôn Giai kỳ không thể không dừng lại, giải thích một cách ấp a ấp úng.
Quả thật cô nghĩ như vậy, cứ tránh một chút đã, đợi đến khi ông cụ đi rồi cô lại quay lại là được rồi.
Nhưng không biết tại sao mà lần này dì Trần này lại giữ cô lại.
“Cô Ôn à, ông cụ nhà chúng tôi sắp đến rồi. Lần này cô cứu ông cụ nhà chúng tôi và luôn chăm sóc ông ấy, cô ở lại gặp ông ấy một chút đi.
Ông ấy tốt lắm, tôi tin nếu ông ấy biết chuyện của cô thì chắc chắn sẽ cảm ơn cô.”
Lúc này, người giúp việc giống như biến thành một người hoàn toàn khác, vô cùng nhiệt tình với Ôn Giai Kỳ.
Trong lòng Ôn Giai Kỳ cảm thấy nghi ngờ.
Nhưng lúc này cô cũng không còn tâm trí để quan tâm tới người này.
“Không cần đâu, tôi cũng chỉ tiện tay mà thôi, cũng không có gì cả.
Tôi không cần gì cả, tôi đi về trước đây” Ôn Giai Kỳ đặt cái bát trong tay xuống, chuẩn bị rời đi.
Dì Trần nhìn thấy thế thì đưa tay túm cô lại.
Nhìn thấy dì ấy muốn chặn cô lại, lúc này một bóng dáng nhỏ bé xuất hiện ở trên tầng.
“Mọi người đang làm gì vậy?” Là Hoắc Minh Thành. Từ sau khi Ôn Giai Kỳ nói đến chuyện nhà trẻ, cậu bé đã nhốt mình ở trong phòng cả một buổi trưa, lúc này mới đi ra.
Ôn Giai Kỳ lập tức nửa vui mừng nửa cẩn thận mà đi về phía đó.
“Minh Thành à, chuyện là như này, đột nhiên dì nhớ dì còn có chút chuyện ở nhà nên quay về trước đã, buổi tối dì lại đến đây. Cháu thấy có được không?”
Hoắc Minh Thành không nói lời nào.
Nhưng không ai biết rằng cậu bé không phải là vô tình đi xuống mà là đã nghe thấy chuyện ông nội sắp đến đây ở trên tầng từ lâu rồi, cậu bé cũng nghe thấy mommy hoảng hốt hơn nữa còn ồn ào với người giúp việc đáng ghét này.
Sau đó cậu bé mới đi xuống.
Tại sao mommy lại hoảng hốt và vội vàng quay về như vậy?
Chẳng lẽ… cô đang sợ gặp ông cụ Hoắc sao?
Bởi vì năm đó cô lừa dối ông ấy rằng cô đã chết rồi? Hơn nữa cô còn lén lút dẫn theo Mặc Hi và em gái Ninh Dương đi sao?
Hoắc Minh Thành vẫn còn lờ mờ liếc nhìn mommy với ánh mắt không hề thay đổi, một lát sau cái miệng nhỏ nhắn vẫn còn mang giọng sữa thốt ra một câu: “Không cho ông ấy vào đây!”
“Hả?”
Cậu bé vừa nói ra câu này không chỉ khiến cho bước chân đang đi ra bên ngoài của Ôn Giai Kỳ lập tức dừng lại, mà ngay cả dì Trần cũng nhìn về phía cậu bé với vẻ mặt kinh ngạc.
“Cậu chủ nhỏ, cậu… cậu đang nói gì vậy? Cậu nói không được cho ai vào cơ?”
“Ông nội!”
“Ông nội? Hả? Cậu chủ nhỏ à, như vậy sao có thể được? Đó là ông cụ đó, ông ấy muốn đến đây thì sao có thể không cho ông ấy đến được?” Dì Trần lập tức từ chối, kiên quyết không đồng ý với quyết định này của cậu chủ nhỏ.
Cuối cùng gương mặt nhỏ nhắn của Hoắc Minh Thành hiện lên vẻ ranh ma.
Cậu ta nhấc chân đi từ trên cầu thang xuống, đi vào bên trong phòng khách và nhấc điện thoại lên.
Ôn Giai Kỳ nhìn mà ngây người, khó khăn lắm mới hồi phục lại tinh thần. Lúc này cô mới vội vàng đi qua đó.
Kết quả cô vừa mới đến đã nhìn thấy con trai bấm điện thoại và nói vào trong microphone với giọng điệu cứng rắn: “Cháu không muốn ông đến”
Da đầu của Ôn Giai Kỳ trở nên tê dại.
“Nhóc con này, tại sao cháu lại không muốn ông nội đến? Cháu đang ốm, ông nội đến thăm cháu mà”
“Cháu không cần!”
Lúc này trông cậu bé vừa lạnh lùng, vừa nghiêm khắc cũng vừa thờ ơ.
Ôn Giai Kỳ ôm ngực mình, dường như cô có thể cảm nhận được trái tim của mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Mà trong đầu cô ngay lập tức tưởng tượng ra hình ảnh ông cụ có mái tóc hoa râm tức giận đến mức ôm ngực.
Thật nghiệp chướng, không biết liệu ông cụ có bị tức đến chết bởi đứa cháu trai của mình không nữa.
Nói được mấy phút, quả nhiên đúng như dự đoán của Ôn Giai Kỳ.
Ông cụ cũng không chịu cúi đầu khuất phục, cuối cùng cậu nhóc vẫn thất bại.
Ôn Giai Kỳ: “…
Một lúc lâu sau, cô mới ngồi xổm xuống trước mặt nhỏ bé sắp bị đông cứng lại cậu nhóc này, dỗ dành từng li từng tí: “Minh Thành à, không sao đâu cháu. Cứ để ông ấy đến đây, dì không sao đâu”
“Cháu thì có sao, cháu không muốn gặp ông ấy”
Cô không ngờ cậu nhóc này lại mở miệng phun ra câu nói đáng kinh ngạc như vậy.
Cho nên cô đã nghĩ sai rồi sao? Con trai không phải là đang giúp cô, mà bởi vì bản thân cậu bé không muốn gặp ông cụ đó sao?
Ôn Giai Kỳ bỗng nhiên không biết nên nói gì.
“Dì biết lái xe không?”
“Hả?”
“Dì biết lái thì đi cùng với cháu!”
Hoắc Minh Thành lạnh lùng nói, sau đó lại cất bước đi lên trên tầng, Ôn Giai Kỳ còn hơi ngỡ ngàng. Mãi cho đến khi không bao lâu sau cô lại nhìn thấy cậu bé đi xuống và còn cầm một thứ gì đó trong đôi tay nhỏ bé. Lúc này cô sợ hãi đến nỗi rơi cả căm xuống đất.
Con trai, ba cậu bé có biết cậu bé tài giỏi như vậy không?
Cuối cùng Ôn Giai Kỳ vẫn chạy đi cùng với cậu nhóc này. Mười phút sau, khi cuối cùng cô cũng lái chiếc xe Ferrari màu xanh vô cùng loá mắt ra khỏi bãi đỗ xe của ngôi biệt tự này, cô thật sự vui đến nỗi trong lòng như muốn nổ tung.