Chương : Cô thực sự vô cùng tủi thân
Nhưng không biết từ khi nào mà cô ta lại biến thành bộ dáng này nhỉ?
Có phải là từ lúc nhà họ Ôn bọn họ phá sản không nhỉ? Có phải là từ năm mà Ôn Giai Kỳ cô buộc phải nương nhờ nhà họ Đỗ không? Hay là do nguyên nhân ông cụ Hoắc vẫn ép buộc cô phải kết hôn với cháu trai của ông ta cho dù lúc đó nhà cô đã bị phá sản?
Ôn Giai Kỳ cũng không rõ nữa, nhưng cô vẫn nhớ rõ một điều là, sau khi cô chết đi sống lại thì thái độ của cô ta đối với cô đã trở nên vô cùng tồi tệ.
“Cậu à, cậu thấy thế nào? Cậu có thấy thoải mái hơn chút nào không?
“Có, cậu cảm thấy thoải mái hơn nhiều rồi. Giai Kỳ à, cháu cứ đi về trước đi, trời cũng tối muộn lắm rồi”
Cậu cô cũng không muốn nghe thấy tiếng phàn nàn của con gái mình nữa nên sau khi thấy cháu gái ngoại thu lại kim châm thì lập tức bảo cô quay về nhà.
Ôn Giai Kỳ gật đầu, sau khi rút hết kim châm ra thì cô chuẩn bị rời đi.
“Ôn Giai Kỳ, sao chị lại đi vội thế chứ? Có phải là chị lại muốn đi tìm người đàn ông kia có đúng không? Tôi phát hiện chị đúng là ngựa quen đường cũ mà. Chị đã chết một lần rồi thế mà sau khi sống lại vẫn còn dính lấy anh ta như lúc trước à? Sao chị lại hèn hạ đến mức đó chứ?”
Khi Đỗ Nhược Quân nhìn thấy cô sắp rời đi thì cô ta không nhịn được mà nói ra mấy lời châm biếm. Nhưng những lời này vô cùng khó nghe, nhìn cô ta chẳng giống người có học vấn cao chút nào cả.
Cuối cùng thì Ôn Giai Kỳ cũng không nhãn nhịn nữa, cô tức giận quay sang nhìn cô ta nói: “Nhược Quân, sao cô có thể nói ra mấy lời khó nghe đến thế chứ? Tôi bám dính lấy anh ta lúc nào chứ? Phiền cô khi nói chuyện thì chú ý một chút”
“Muốn tôi chú ý một chút hả? Ôn Giai Kỳ, chị cho rằng tôi không biết chuyện của chị sao? Từ sau khi chị sống lại, ngày nào chị cũng đi tới Vịnh nước Cạn, ngay cả buổi tối cũng có lúc chị phải nhờ dì Lan trông đứa bé thay chị. Thế nào hả? Có phải chị lại trèo lên giường anh ta rồi không? Vừa rồi tôi thấy chị nhìn đồng hồ liên tục, có phải là đã đến giờ phải lên giường với anh ta rồi không? Bây giờ đi qua đó thì có kịp không? Ôn Giai Kỳ, tôi thấy chị hèn hạ quá rồi đó!”
“Cô!” Ôn Giai Kỳ tức đến mức khuôn mặt tái xanh đi.
Cô không thể tưởng tượng được người phụ nữ này lại dám nói ra mấy lời khó nghe đến mức này. Rốt cuộc thì từ khi nào mà cô ta trở nên cay nghiệt, độc ác như vậy chứ? Cô ta vẫn là Đỗ Nhược Quân mà cô từng quen biết sao?
Ôn Giai Kỳ tức điên lên, nhưng vì nể mặt cậu mình nên cô nén cơn giận đang sôi trào trong lồng ngực “Cô đang nói linh tỉnh cái gì thế? Tôi đi sang bên đó chỉ vì con trai của tôi thôi. Cô không biết chuyện gì thì đừng ở chỗ này gán ghép tội linh tinh lên đầu tôi!”
“Con trai chị? Ôn Giai Kỳ, chị nghĩ tôi là người ngu à?”
“Đủ rồi! Đỗ Nhược Quân, con về đây là để cãi nhau à? Không im miệng đi được hay sao? Nếu không ngậm miệng được thì cút đi cho ba, đừng có làm mất mặt cái nhà này!”
Cuối cùng thì cậu cô cũng không nghe tiếp được nữa. Ông ta đứng thẳng dậy từ trên ghế ngồi rồi quát lên một tiếng với con gái mình.
Cậu cô vừa nói ra lời này thì chẳng khác nào chọc vào tổ ong vò vẽ vậy, sau khi bị ba mình quát thì Đỗ Nhược Quân nổi khùng ngay tại chỗ.
“Con làm mất mặt cái nhà này hả? Đỗ Hoa Sênh, mắt của ba có bị mù không thế? Rốt cuộc thì ai làm mất mặt cái nhà này hả? Là chính chị ta không cần mặt mũi đấy. Năm đó chị ta cố chấp muốn gả cho người đàn ông kia, sau khi kết hôn chưa được một năm thì đã bị người ta đuổi ra khỏi nhà, lại còn vác theo cái bụng lớn khiến cả nhà chúng ta trở thành trò cười cho người ta. Năm năm đã qua đi nhưng nhà chúng ta vẫn chẳng dám ngẩng đầu lên nhìn người khác. Thế mà bây giờ ba lại nói con làm mất mặt cái nhà này hả?”
Đỗ Nhược Quân đứng trong phòng khách, điên cuồng chửi bới quát mắng, trông cô ta chẳng khác gì một người điên. Hai tròng mắt đỏ au của cô ta nhìn chấm chấm vào Ôn Giai Kỳ, ánh mắt cô ta tràn ngập sự căm ghét như muốn chém cô ra thành tám mảnh!
Nghe vậy sắc mặt Ôn Giai Kỳ lập tức tái đi Đây chính là nỗi đau của cô!
Cũng là nỗi đau của nhà họ Đỗ khi bị cô làm liên lụy. Những chuyện cô gây ra vào năm đó vô lý bao nhiêu thì bây giờ cô càng cảm thấy có lõi với họ bấy nhiêu. Cũng chính vì chuyện này nên cô mới không quan tâm đến lời em họ nói, vẫn luôn nhường nhịn cô ta hết lần này tới lần khác.
Ôn Giai Kỳ nắm chặt hai tay thành nắm đấm, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.
Cũng may là khi cô ta đang nổi khùng lên thì mợ cô ở trên tầng đã nghe thấy, vì thế bà ta vội vàng chạy từ trong phòng ngủ ra ngoài.
“Đỗ Nhược Quân, con đang làm gì thế? Con phát điên cái gì đấy?
Ai cho con nói chuyện với ba con bằng cái giọng điệu đó hả?” Bà ta vừa quát lên một tiếng thì cái người phụ nữ đang nối khùng kia mới im miệng lại, không lên tiếng nữa.
Ôn Giai Kỳ thả lỏng nắm tay, lúc này cô mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
“Mợ..”
“Cô cũng vậy, về sau nếu không có chuyện gì thì cô đừng đến đây nữa. Cái nhà này không phải là nơi để hai đứa cãi nhau”
Ôn Giai Kỳ: “..”
Cô lập tức cúi đầu, thấp giọng đồng ý, cũng không dám thể hiện ra một chút không vui nào.
Cô sẽ không trách bà ấy chuyện gì cả bởi vốn dĩ bản thân cô đã nợ nhà họ rất nhiều, vì vậy cho dù bọn họ có mắng chửi cô, đối xử với cô thế nào đi chăng nữa thì cô cũng sẽ không để ở trong lòng.
Nhưng điều cô không thể tưởng tượng được là ngay sau đó mợ cô lại nói ra một câu.
“Mặc dù lời nói của Nhược Quân hơi khó nghe nhưng những.
Nều là sự thật. Cô đã bị vấp ngã một lần rồi thì phải bi sửa sai, đừng đi tìm người đàn ông họ Hoắc kia nữa. Sai một lần là do tuổi trẻ chưa hiểu sự đời, nhưng sai hai lần chính là do bản thân cô ngu ngốc, không biết yêu thương bản thân mình! Cô có hiểu không?”
Trong nháy mắt đó Ôn Giai Kỳ cảm giác trái tim mình như bị một cái gì đó đâm vào thật mạnh. Hai bàn tay cô vừa mới thả lỏng lập tức bị nắm chặt lại.
Cô thực sự không đi tìm người đàn ông kia mà, cô rất quý trọng bản thân mình. Hiện tại cô còn dây dưa với anh hoàn toàn là vì con cô đang ở bên anh, nó chính là đứa bé mà năm đó cô giao lại cho nhà họ Hoäc!
Hai mắt Ôn Giai Kỳ ửng hồng lên.
Bởi vì cô cảm thấy vô cùng tủi thân.
Nhưng cuối cùng cô vẫn cố kìm nén không để giọt lệ này rơi xuống. Đợi đến khi rời khỏi nhà bọn họ, chờ đợi cô lại là một bầu trời đêm đen đặc có lất phất vài hạt mưa phùn, lúc này cô không nhịn được nữa mà ngồi xổm xuống bên đường.
Cô vừa ngồi xuống thì hai hàng nước mắt không ngừng tuôn rơi…