Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Anh đưa cô vào phòng ngủ
“Cô làm sao vậy?”
Hoäc Hạc Hiên liếc qua đỉnh đầu cô, ánh mắt anh lập tức tối sâm lại, bộ dạng cô hơi nhếch nhác.
lần áo cô đang mặc trên người vẫn là cái bộ hồi trưa mà cô mặc rồi đến công ty anh, không có gì đặc biệt, lúc anh rời đi vẫn còn sạch sẽ mà giờ lại thế này là sao?
Bị ai xé rách hay bị làm sao? Sao lại là bộ dạng gì thế này?
Còn nữa, mặt cô bị sao vậy?
Hoäc Hạc Hiên nhìn cô chằm chảm, khuôn mặt này thật ra cũng khá ổn, tuy là không xinh đẹp băng Cố Cẩn Mai nhưng đường nét tỉnh tế khá ưa nhìn, đặc biệt là đôi mắt to lúc nào cũng long lanh như viên đá quý khiến người ta cảm thấy rất đẹp.
Nhưng mà đã xảy ra chuyện gì? Sao khuôn mặt cô lại sưng lên thế kia?
“Không sao, lúc nãy đến đây gió lớn quá thôi.”
Ôn Giai Kỳ nhàn nhạt giải thích một câu, chẳng hề tỏ ra chút dao động.
Tất nhiên cô sẽ không cho rằng câu hỏi mà người đàn ông này hỏi cô là thật lòng quan tâm hay chỉ đơn giản là anh sợ cô bị chuyện gì kích động khiến cho cảm xúc bất ổn, gây ảnh hưởng đến việc châm cứu cho anh.
Ôn Giai Kỳ vén sợi tóc vương trên trán, hơi mất kiên nhẫn: “Quyết định xong chưa? Châm cứu ở chỗ nào đây?”
Hoäc Hạc Hiên: ‘…”
Mặc dù cũng hơi tức giận cái người phụ nữ không biết tốt xấu này, nhưng anh không nói gì và đứng dậy đi sang phòng bên cạnh.
Ôn Giai Kỳ thấy thế thì đi theo sau anh.
Hai phút sau, anh và cô đi vào một phòng ngủ rộng rãi được trang hoàng theo gam màu đen trắng cơ bản nhàm chán, anh cầm lấy điều khiển từ xa bật lò sưởi lên.
Ôn Giai Kỳ lập tức đứng hình!
Đây là phòng ngủ của anh?
Lập tức cô cảm thấy không thoải mái một chút nào, nghĩ tới trong phòng này của anh còn có sự xuất hiện của một người phụ nữ khác, cô lại cảm thấy chán ghét vô cùng.
Nhưng mà có một điều khiến cô thấy lạ là lúc Hoäc Hạc Hiên mở tủ quần áo của anh ra, cô chỉ thấy toàn đồ của đàn ông, đồ lót, quân áo vest,..còn hoàn toàn không hề có váy vóc hay quần áo gì của phụ nữ cả, Sao lại thế?
Cô ngẩn người, còn chưa kịp nhìn kỹ lại lần nữa thì đã thấy Hoắc Hạc Hiên ném một chiếc khăn mặt trắng tinh về phía cô.
“Chỗ tôi không có đồ của phụ nữ, dùng cái khăn này lau tóc đi”
Dừng lại một chút, hình như nhận ra mình có phần quan tâm quá nên anh khẽ cau mày, bổ sung thêm một câu: “Đừng để bị ốm mà lây sang các con.”
Ôn Giai Kỳ: “…
Cô cầm lấy chiếc khăn rồi chậm chạp lau lau tóc cho khô.
Mùa này mà mắc mưa rất dễ bị ốm, huống hồ Ôn Giai Kỳ vốn là người có sức khoẻ không tốt lắm, năm đó lúc cô sinh non ba đứa trẻ, mặc dù may mản sống sót nhưng sức khỏe đã giảm sút đi rất nhiều.”
Cho nên giờ đây mấy việc cỏn con thế này cũng sẽ không làm cô suy sụp được.
Lau tóc một lúc, cộng với nhiệt độ ấm áp phát ra từ máy sưởi khiến Ôn Giai Kỳ cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, cô nhìn thấy Hoắc Hạc Hiên đã nằm xuống ghế sô pha bàn cầm túi kim châm đi đến.
“Hôm nay ngủ được chút nào không?”
“Không?
“Thuốc thì sao?”
“Uống rồi…”
Anh một câu tôi một câu, quả thật là một cuộc trao đổi bình thường giữa bác sĩ và bệnh nhân.
Ôn Giai Kỳ hỏi xong mấy câu hỏi cá nhân thì chìa tay ra nói: “Đưa tay cho tôi, tôi bắt mạch cho anh”
Hoắc Hạc Hiên: “…”
Năm trên giường, Hoắc Hạc Hiên nhìn bàn tay nhỏ nhắn hồng hào đang chìa ra trước mặt của Ôn Giai Kỳ, một hồi lâu sau mới đưa cánh tay mình ra.
Đó là một cảm giác rất kỳ lạ Trong tưởng tượng của Hoắc Hạc Hiên, hình ảnh của cô vẫn luôn giống như năm đó khi lấy anh, lúc đó cô mới chỉ mười chín tuổi, gặp anh mà hai má cô đỏ bừng bối rối, dáng vẻ ngoan ngoãn vâng vâng dạ dạ, đến ngay cả ngẩng đầu nhìn anh cô cũng không dám.
Từ khi nào mà cô lại có dáng vẻ thản nhiên thờ ơ với mọi chuyện như thế này?
Cô lạnh lùng cầm lấy bàn tay anh bắt đầu bắt mạch, Hoắc Hạc Hiên hoàn toàn không còn thấy được bộ dạng nhu nhược yếu đuối ngày xưa trong cô bây giờ nữa.
“Cô học cái này khi nào vậy?”
“Cái gì?”
Đang chăm chú bắt mạch thì nghe anh hỏi vậy, cô ngẩng đầu liếc nhìn anh.
“Anh nói cái này.”
“Ừ, tôi nhớ trước kia cô không học y, sao giờ lại biết làm mấy thứ này?”