Chương : Tổng giám đốc Hoắc, vợ của anh đang mang theo trẻ con đánh nhau với người ta
Chắc thắng bé đó chưa bao giờ nghĩ rằng tên ngốc nhỏ bé không bao giờ chống cự dù bị bắt nạt, bây giờ lại mạnh mẽ đến mức có thể giật đồ của nó, ngay khi vừa mới ra tay đã giựt lại đồ trong tay nó rồi.
“Đánh nó! Đánh nó cho tao! Cực lực đánh nó?” Thằng bé mập lùn hoàn toàn tức giận, nó nắm chặt tay thành quả đấm đứng ở chỗ đó ngừng một lát rồi lại rống to hơn nữa.
Đột nhiên, Ôn Mặc Hi thấy ở trước mặt cậu bé đang đứng chỉ nhìn thấy bọn nhỏ đang chơi đùa ở đây với thắng bé mập lùn, đột nhiên tất cả đều lao về phía cậu bé!
Đánh nhau?
Cậu bé thực sự không mang theo chút sợ hãi nào cả, cậu bé cũng đã lâu rồi không đánh nhau, hồi còn học mẫu giáo ở nước ngoài, ngày.
nào cậu bé cũng đánh gục tất cả những đứa trẻ trong lớp taekwondo.
Ôn Mặc Hi xắn tay áo, hầu như không tốn sức, đứa nhóc đầu xông lên liền đá một cái quay lưng, quật ngã nó trong khoảng thời gian ngắn!
Quá khủng!
Thằng bé mập lùn nhìn thế mà choáng váng.
Bao gồm cả Hoäắc Minh Thành đang đeo khẩu trang che đi cả mặt đang trốn phía sau bồn hoa, sau khi nhìn thấy cảnh này, đôi mắt xinh đẹp kia bỗng nhiên trợn tròn!
Mặc Hi, em ấy…Lợi hại như vậy sao?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé lập tức lộ ra vẻ ghen tị.
Nhìn thấy đứa thứ nhất bị đạp xuống đất như thế này, thẳng bé mập lùn rốt cuộc có chút luống cuống, tiếp theo cũng mạnh mẽ xông tới, vung nằm đấm muốn gia nhập trận chiến.
“Hoäc Minh Thành, tao muốn đánh chết mày?” Thằng bé béo lùn tức giận không kìm được gầm loạn lên.
Ôn Mặc Hi thấy vậy, một đấm bên trái đấm thẳng vào đứa nhỏ bên cạnh đang ôm lấy mình, giây tiếp theo khi thăng bé mập lùn lao tới, cậu bé từ trên mặt đất nhảy xuống, chân nhỏ đá mạnh vào mặt!
Đột nhiên, chỉ sau một tiếng hét “A..” trên bãi cỏ vang lên, thằng bé mập lùn khoẻ mạnh thế mà đã ngã nhào trên mặt đất.
Dám cùng cậu bé đánh nhau?
Quả thực là không biết lượng sức!
Khi Ôn Mặc Hi nhìn những đứa trẻ khác lui sang một bên sợ hãi, cậu bé cười chế nhạo, giơ tay ra hiệu phía sau lưng: “Qua đây?”
Hoắc Minh Thành: ”…”
Một lúc lâu sau, cậu bé đeo một chiếc khẩu trang nhỏ từ phía sau bồn hoa và bước ra một cách cứng rẳn.
“Vừa rồi thằng đấy bắt nạt anh như thế nào?”
.
“Có phải là cái tay này không? Nó nhéo anh, còn thường cướp đồ chơi của anh có đúng không? Đánh nó! Đánh nó cho đến khi nó nhớ kỹ anh mới thôi?”
Ôn Mặc Hi hung hăng trừng mắt nhìn thắng bé mập lùn bị mình đánh ngã trên mặt đất, cậu bé đã dạy cho người anh này của mình rằng nếu bị ai ức hiếp thì mình phải đánh trả lại ngay, đánh đến khi đau, thì mãi mãi ghi nhớ đến mình!
Chà, tất cả những điều này đều là do mẹ dạy!
Hoắc Minh Thành ngây người một hồi.
Bởi vì ba đã không dạy cậu bé một cách dã man như vậy, hầu hết những gì ba dạy cho cậu bé là cách giải quyết mọi vấn đề mà không cần đố máu, ba nói, đó mới là khả năng thực sự.
Tuy nhiên, cậu bé cũng có chút phấn khích vì chưa đánh ai bao giờ.
Vì vậy, cậu chủ nhỏ Hoắc Minh Thành cuối cùng cũng duỗi ra một nắm đấm nhỏ, sau đó, trước sự xúi giục của người em này, đã cho.
thẳng bé mập lùn này một cú đấm mạnh mẽ!
Ôn Giai Kỳ cuối cùng cũng tìm được một nơi, đó là một nhà hàng Nhật Bản rất ngon, cô quyết định đưa con đến đó sau giờ học.
Tuy nhiên, vừa đặt địa điểm, cô đã nhìn thấy một chiếc xe ô tô màu đen lao tới trước cổng trường mẫu giáo, chiếc xe đến nơi rồi dừng lại một cách vội vã, những người bên trong cũng nhanh chóng tiến vào trường mẫu giáo.
Chuyện gì đã xảy ra?
Bọn họ làm sao có thể đến trường mẫu giáo vào thời gian này vậy?
Ôn Giai Kỳ nhìn thấy cũng cảm thấy có chút kỳ lạ, bởi vì trong lòng.
cũng lo lắng cho đứa nhỏ, càng muốn vào bên trong xem sao, liền xuống xe đi qua bên đó”.
“Xin chào, cho tôi hỏi một chút, vừa nãy tại sao có người có thể vào trong đó vậy?”
“Tại sao họ lại đi vào á? Bởi vì có một đứa trẻ đang đánh nhau bên trong. Con họ bị đánh gãy mũi và gấy tay. Cô nói xem có thể vào trong được không?”
Trời ơi!
Bây giờ còn có bắt nạt ở ngay cả các trường mẫu giáo nữa? Còn đem cả mũi đánh gãy cả tay cũng đánh gãy, điều này quá đáng sợ ý chứ, còn Minh Thành của cô thì sao? Cậu bé không sao chứ?
Khuôn mặt của Ôn Giai Kỳ tái mét khi nghĩ đến con trai mình vẫn còn ở bên trong, cô lập tức cầu xin: “Vậy tôi cũng có thể vào xem một chút được không? Con nhà tôi cũng đang ở bên trong. Nó là Hoắc Minh Thành ở lớp hai”
“Cái gì? Con của cô là Hoắc Minh Thành á y cô còn ở đây làm gì? Đứa trẻ đánh người đó chính là con của cô đấy?”
Không ngờ tới, Ôn Giai Kỳ vừa nói tên con trai mình ra, nhân viên bảo vệ này liền mắng cô, nói người đánh nhau kia chính là Hoắc Minh Thành!
Hoắc Minh Thành còn biết đánh người?
Ôn Giai Kỳ lại một lần nữa sốc đến sững sờ.
Đúng lúc này, một trận cãi vã kịch liệt và tiếng khóc của đứa trẻ từ trong cổng truyền đến, Ôn Giai Kỳ lập tức quay đầu lại, phát hiện chính là người vừa từ trong xe đi ra, bà ta là một người phụ nữ trung niên, trên người mặc một chiếc áo khoác lông chồn màu đen.
Lúc này, bà ta đang chỉ đạo những người đi vào cùng bà ta mang hai đứa nhỏ rat Một đứa là người ta cống trên lưng Còn đứa còn lại do chính bà ta cõng, như chim ưng bắt gà, đứa nhỏ bị móng tay nhọn của bà ta tóm vào tay đau đớn, cứ giấy giụa không ngừng.
Minh Thành?
Đó không phải là Hoäc Minh Thành của cô sao?
Ôn Giai Kỳ trợn tròn mắt, tức giận từ trong lồng ngực tuôn ra, cô cũng không quan tâm là chỗ này có cho vào hay không. Đá tung cánh cửa và lao vào.
“Bà làm gì vậy? Bà làm gì mà lại dám bắt con tôi? Bà mau thả chúng ra cho tôi?”