Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Ba ơi, có người đánh vợ ba!
Ôn Giai Kỳ sửng sốt.
Không suy nghĩ nhiều, tay cô bế con trực tiếp chạy thục mạng.
Nhưng cô là phụ nữ, còn ôm đứa nhỏ, sao có thể chạy nhanh hơn người phụ nữ trung niên phía sau, cùng hai tên thuộc hạ của cô ta!
A!”
Sau khi cảm thấy da đầu đau nhói, tóc cô bị ai đó túm lấy, ngay lập tức, cô không thể cử động được.
“Bốp!” Một cái tát mạnh trực tiếp vào mặt!
Ôn Giai Kỳ lảo đảo mấy bước nhưng vẫn cố gẳng giữ đứa trẻ trên tay mình, bị đánh gục tại chỗ, suýt nữa thì cả hai mẹ con ngã xuống đất.
“Mẹ ơi!”
Hoắc Minh Thành trong vòng tay của mẹ, thậm chí không quan tâm đến nguy hiểm của bản thân, chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt sưng đỏ của mẹ mà hét lên.
Ôn Giai Kỳ bên tai đều “ù” đi, cô không hiểu được con trai mình đang nói gì.
Tuy nhiên, đôi tay cô vẫn ôm chặt cậu bé.
Người phụ nữ trung niên thấy vậy, lập tức cười khổ, hướng hai người đi qua lần nữa.
Không ngờ, đúng lúc này, đứa trẻ đang được bế bất ngờ quay đầu lại.
“Các người sẽ phải hối hận?”
Biểu hiện trên gương mặt cậu bé thật sự đáng sợ!
Mới chỉ năm tuổi, nhưng vào lúc này, khuôn mặt nhỏ bé giống hệt bố cậu bé nhìn chằm chằm vào những người này và lộ ra một sự uy hiếp ớn lạnh đến đáng sợ!
Lập tức hai người dừng lại.
Sống lưng cảm thấy có một tia điện lạnh lùng chạy qua.
Điều này thật đáng sợ.
Rõ ràng, cậu bé chỉ là một đứa trẻ năm tuổi.
Thế nhưng, khi người phụ nữ trung niên vẫn chưa kịp nhận ra, vẫn muốn xông vào giết chết hai mẹ con.
Nhưng một giây sau, mọi người nhìn thấy đứa trẻ vẫn đang trong vòng tay của mẹ bấm đồng hồ điện thoại trên cổ tay rồi nói: “Ba, có người đánh vợ và con ba, ba ở đâu sao vẫn chưa đến?”
Hoäc Hạc Hiên đang họp ở công ty thì nhận được cuộc gọi của cậu con trai.
Khi nghe được điều nay, điếu thuốc trên tay anh run lên bần bật thiếu chút nữa cháy vào tay anh.
“Con nói cái gì? Ai đánh con?”
“Chết tiệt?”
Giọng trẻ con trên điện thoại gay gắt và lạnh lùng hơn bao giờ hết!
Ngay cả khi vẫn thoang thoảng mùi sữa.
Hoäc Hạc Hiên rốt cục thay đối sắc mặt, lập tức từ chỗ ngồi đứng lên, cầm lấy điện thoại đi ra ngoài, cả người lập tức có một luồng sát khí bao trùm.
Hoäc Minh Thành chưa bao giờ gọi anh như vậy.
Cậu bé chưa bao giờ có giọng điệu như vậy, chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, cho dù có tức giận cũng không có sát khí lớn như vậy.
Nhưng vừa rồi, anh đã cảm nhận được.
Cho nên, thật sự có người dám động vào con trai của Hoắc Hạc Hiên anh sao?
Còn cả vợ anh nữa?
Hoắc Hạc Hiên triệu tập toàn bộ vệ sĩ nhà họ Hoắc, chỉ trong phút chốc đã điều động hơn chục chiếc xe, xông vào trường mẫu giáo.
Cùng lúc này các giám đốc điều hành cấp cao của công ty đang trong phòng họp, tất cả mọi người đều chết lặng!
Cứ như vậy, Cố Cẩn Mai cũng tức tốc lên đường.
Hơn nữa, còn đến trường mẫu giáo sớm hơn cả Hoắc Hạc Hiên.