CHƯƠNG : MÁU TRINH KHÁC THƯỜNG
Bạch Thanh Dung cảm thấy đôi môi của mình trở nên ướt át, cặp môi lạnh lẽo của người đàn ông kia đã chạm vào môi cô, nụ hôn lần này dịu dàng hơn nhiều so với nụ hôn mạnh bạo lần đầu tiên, cảm giác cũng vô cùng tuyệt vời.
Bạch Thanh Dung bỗng nhiên hoàn hồn khi ngửi thấy mùi thuốc lá thoảng thoảng trên người của Lâm Thành Phong, sau đó hai cánh tay mảng khảnh của cô không ngừng đánh vào lồng ngực của anh. Khi Lâm Thành Phong thấy cô gái ở phía dưới không ngừng giãy giụa thì tính ham chơi lại xuất hiện, sau đó nụ hôn của anh càng thêm mãnh liệt.
Nụ hôn của Lâm Thành Phong càng lúc càng nóng bỏng, còn Bạch Thanh Dung thì dần dần không thể hít thở, nhưng trong lòng lại càng thêm đau khổ, dù sao thì Bạch Thanh Dung cô vẫn còn là gái tân, nên không thể để cho một người đàn ông không có bất kỳ quan hệ nào với cô cướp đi lần đầu tiên quý giá của mình được. Nước Tắt của cô bắt đầu chảy xuống, lúc này Lâm Thành Phong cũng chú ý đến cảm xúc của người ở phía dưới.
Khi thấy ánh mắt khổ sở của Bạch Thanh Dung thì trong lòng anh thoáng qua một tia thương xót, tuy bây giờ cô đã mất hết tất cả, nhưng vẫn là một cô gái tốt, không giống với loại người như Đinh Mẫn Ly, Lâm Thành Phong cảm thấy ảo não vì bản thân đã đùa quá trớn, nên sau đó lập tức đi vào nhà tắm để tắm nước lạnh.
Cảm giác khi quấn lấy cô gái này thực sự rất đặc biệt, mới chỉ hôn cô thôi mà anh đã suýt chút không kìm nén được, xem ra đêm nay sẽ phải mất ngủ rồi. Sau khi tắm xong, Lâm Thành Phong chỉ quấn khăn tắm ở quanh eo rồi đi ra, còn Bạch Thanh Dung cũng đã thay bộ đồ ngủ bình thường.
Lâm Thành Phong mở cửa phòng ngủ ra: “Thi, cô mang một chai rượu vang và hai cái ly lên đây.” Thi vâng một tiếng rồi nhanh chóng mang rượu và ly lên, sau đó cung kính đưa cho Lâm Thành Phong.
Bà Lâm còn đọc sách nên vẫn chưa ngủ, khi thấy Lâm Thành Phong gọi người giúp việc mang rượu đến thì bà không nhịn được bật cười, dù sao thì người trẻ tuổi vẫn còn sung sức lắm, xong việc rồi lại muốn uống rượu thêm hứng nữa.
Xem ra bà sắp có cháu trai để bế rồi, cứ nghĩ đến đây là bà Lâm lại thấy vui vẻ, sau đó bà gấp quyển sách lại rồi tắt đèn đi ngủ.
Bạch Thanh Dung nhìn hành động của Lâm Thành Phong mà không hiểu gì cả: “Đã muộn như thế này mà anh còn uống rượu sao?” Vậy mà sau đó Lâm Thành Phong lại còn đưa cho cô một ly rượu: “Uống một ly đi.” Bạch Thanh Dung ngẩn người: “Đây là... xin lỗi sao?”
Lâm Thành Phong không trả lời mà chỉ im lặng thưởng thức ly rượu vang cao cấp ở trong tay, Bạch Thanh Dung khẽ lè lưỡi, càng nghĩ thì cô càng thấy điều đó là không thể, một ông trùm trong giới kinh doanh như anh sao có thể xin lỗi được chứ, có thể là vì anh không ngủ được mà thôi, uống hai ly với anh cũng tốt, nhỡ đâu anh uống nhiều rồi lăn ra ngủ thì cô sẽ không sao rồi.
“Tôi kính anh ly này để cảm ơn chủ tịch Lâm đã chăm sóc cho tôi trong thời gian vừa qua.” Bạch Thanh Dung nhận lấy ly rượu, sau đó mạnh dạn cụng ly với Lâm Thành Phong.
Lâm Thành Phong lạnh lùng nói: “Chúng ta chỉ là giúp đỡ lẫn nhau thôi.”
Bạch Thanh Dung cúi đầu, hai tay mân mê ly rượu: “Cho dù thế nào thì tôi cũng rất cảm ơn chủ tịch Lâm, nếu như không có anh... thì có lẽ tôi đã...”
Khi nhìn thấy dáng vẻ buồn bã của Bạch Thanh Dung, Lâm Thành Phong cảm thấy là lạ, anh ôm Bạch Thanh Dung vào lòng, sau đó an ủi cô: “Không có chuyện gì đâu.” Lâm Thành Phong cũng không biết tại sao lại an ủi Bạch Thanh Dung, nhưng anh cảm thấy cô của lúc này thật sự khiến người khác cảm thấy đau lòng.
Bạch Thanh Dung bỗng nhiên bị Lâm Thành Phong ôm vào lòng thì không biết phải làm sao cả, Lâm Thành Phong lúc này thật sự rất ấm áp, ấm áp đến nỗi khiến người khác cảm thấy an tâm, nhưng hiện thực lại nhanh chóng đánh thức cô, không để cô dây dưa với anh nữa. Tuy cô thật lòng cảm ơn anh nhưng cũng thật lòng muốn anh uống say.
“Chủ tịch Lâm, chúng ta lại uống thêm ly nữa đi.” Bạch Thanh Dung đứng dậy, sau đó rót rượu cho Lâm Thành Phong, dịu dàng khuyên anh uống hết ly này lại đến ly khác, còn Lâm Thành Phong thì lại rất ít khi bị người khác chuốc rượu như vậy.
Có lẽ là bị cảm xúc của Bạch Thanh Dung ảnh hưởng nên anh không ngừng uống rượu, hết ly này lại đến ly khác...
Lâm Thành Phong để lộ nửa người trên, ánh mắt anh nhìn Bạch Thanh Dung mang theo một tia say rượu, Bạch Thanh Dung cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông kia đang nhìn mình nên cô ngẩng đầu lên, thì lại nhận ra Lâm Thành Phong như vậy rất đẹp trai, khuôn mặt tuấn tú như được thượng đế điêu khắc tỉ mỉ, đôi mắt phượng của anh cứ nhìn về phía cô.
Chẳng lẽ anh uống say rồi lại thấy sắc nên nổi lòng tham, nhất định là vì anh chưa uống đủ rượu để có thể say rồi, nghĩ vậy Bạch Thanh Dung lại gọi Thi mang lên mấy chai rượu nữa, sau đó cười khanh khách nhìn Lâm Thành Phong rồi nói: “Hiếm khi vui như vậy, chi bằng hôm nay chúng ta uống cho đã đi.”
Hàng lông mi của Lâm Thành Phong khẽ cử động: “Được thôi, nhưng...” Lâm Thành Phong đi đến phòng quần áo, rồi tìm bộ đồ ngủ gợi cảm mà Bạch Thanh Dung mặc lúc nãy và nói: “Em phải mặc bộ này đã.”
“Ơ... Được rồi.” Bạch Thanh Dung mang bộ đồ ngủ vào trong phòng quần áo để thay, cô thầm nghĩ, dù gì cũng đã bị thấy hết từ lâu rồi, mà nhiệm vụ quan trọng nhất lúc này là chuốc cho anh say, như thế mới thoát được đêm nay.
Bạch Thanh Dung vừa ra khỏi phòng để quần áo lập tức bị anh kéo vào trong lòng, Lâm Thành Phong ôm Bạch Thanh Dung vào trong ngực, sau đó đi về phía giường, một tay ôm người đẹp, một tay cầm ly rượu. Lúc này anh hoàn toàn không khí phách và lạnh lùng như khi bàn chuyện làm ăn, mà càng giống một cậu chủ ăn chơi, yêu thích sắc đẹp, Lâm Thành Phong ôm Bạch Thanh Dung vào lòng, uống hết ly này đến ly khác...
Ngày hôm sau.
Bạch Tang Dù dần dần tỉnh giấc, nào ngờ cô lại nằm ngủ trong ngực của Lâm Thành Phong, cô đẩy tay của anh ra rồi nhẹ nhàng xoa đầu, hôm qua thật sự đã uống rất nhiều nên hôm nay đầu cô mới đau như thế, nhưng vì sao thắt lưng của cô cũng đau như vậy, sau đó cô cảm thấy có thứ gì đó chảy ra khỏi cơ thể, Bạch Thanh Dung vén chăn lên thì thấy trên chiếc ga giường trắng tinh xuất hiện vết máu.
Khi cô định đứng dậy thay quần áo thì lại bị Lâm Thành Phong giữ chặt lại, Bạch Thanh Dung bỗng nở một nụ cười ranh mãnh, cô dùng sức véo vào đùi mình cho nước Tắt chảy ra, sau đó nhỏ giọng khóc thút thít.
Lâm Thành Phong đang ngủ thì thấy có ai đó đang khóc ở bên cạnh nên anh không cách nào để ngủ nữa. Đến khi tình lại thì thấy Bạch Thanh Dung đang khóc một cách ấm ức.
“Em sao vậy?” Bởi vì hôm qua uống rất nhiều rượu nên giọng của Lâm Thành Phong có phần lười biếng nhưng lại mang theo sự gợi cảm.
Bạch Thanh Dung không nói gì cả mà chỉ khóc thút thít, hơn nữa vừa khóc vừa kéo chăn để che khuất cơ thể của mình.
Lâm Thành Phong không nhịn được nữa nên vén chăn lên, và lập tức thấy được dấu vết màu đỏ ở trên ga giường, sau đó thì cả người anh đều cứng lại.
Chẳng lẽ tối hôm qua...
Bạch Thanh Dung thấy Lâm Thành Phong sững sờ như vậy thì biết bản thân đã thành công, vì thế càng ra sức khóc, rồi quay đầu sang bên kia như không muốn nhìn thấy Lâm Thành Phong.
Lâm Thành Phong cũng có hơi ngạc nhiên, anh chỉ nhớ đêm qua đã uống rất nhiều, còn chuyện sau đó thì anh không nhớ rõ.
Khi thấy được vết máu và dáng vẻ ấm ức của Bạch Thanh Dung thì cổ họng của Lâm Thành Phong trở nên khô khốc, không nói nên lời, anh muốn an ủi Bạch Thanh Dung nhưng khi tay của anh vừa chạm vào người cô đã bị cô tránh ra.
“Chủ tịch Lâm, anh tha cho tôi đi, tôi xin anh...” Giọng nói nức nở của Bạch Thanh Dung khiến Lâm Thành Phong không biết phải làm như thế nào.
“Tôi... tôi đến công ty, còn em nghỉ ngơi đi, có gì thì đợi đến buổi tối rồi nói.” Lâm Thành Phong nghiêm túc nhìn Bạch Thanh Dung, trong lòng anh cũng thấy rất khó chịu, anh nhanh chóng đi tắm rửa, sau đó ăn mặc chỉnh tề rồi đi làm.
Sau khi xác định Lâm Thành Phong đã đi rồi, Bạch Thanh Dung lập tức tung chăn ra, sau đó vui vẻ nhảy nhót ở trên giường, nếu như vậy thì sau này Lâm Thành Phong sẽ không có hành vi gây rối với cô nữa, nghĩ đến đây, Bạch Thanh Dung nhanh chóng lao vào nhà tắm để tắm rửa cho thoải mái.