CHƯƠNG : BÀ BẠCH QUA ĐỜI
Ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào gương mặt cô gái đang ngủ say, phản chiếu một bóng đen nhạt dưới hàng mi dài, bỗng nhiên đôi mắt đang nhắm chặt của Bạch Thanh Dung chợt mở ra, cả người vì căng thẳng mà ngồi bật dậy.
Ngày hôm qua? Bạch Thanh Dung căng thẳng nhìn bốn phía, hoàn cảnh lạ lẫm, trong sự sạch sẽ ngăn nắp sạch sẽ để lộ ra sự thưởng thức của chủ nhân, cách bài trí đơn giản mà không xa hoa, khiêm tốn mà nội liễm khiến Bạch Thanh Dung hơi khiếp sợ, rốt cuộc cô bị Mộ Duy Thiên mang đi hay là ai?
Bỗng nhiên nghĩ đến cô bị Mộ Duy Thiên hạ thuốc kích dục, cô kéo cổ áo nhìn người mình, tìm kiếm khắp nơi, nhưng nhìn hồi lâu không thấy bất kỳ dấu vết nào, càng không có cảm giác khó chịu sau khi xảy ra chuyện gì đó, Bạch Thanh Dung bỗng rất nghi ngờ, tuy cô không biết bị trúng thuốc kích dục có cảm giác gì nhưng dáng vẻ toàn thân luôn khô nóng, cô có thể chắc chắn là bị hạ thuốc, bây giờ cô rất muốn biết rốt cuộc mình được giải thuốc thế nào.
Ngay khi Bạch Thanh Dung đang suy nghĩ, bên ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân, cô lập tức trở nên căng thẳng, mắt chăm chú nhìn chằm chằm cửa.
Két một tiếng, cửa mở ra, Bạch Thanh Dung cảm giác hô hấp của mình cũng trở nên nặng nề, cô loáng thoáng nhớ hình như không phải là bị Mộ Duy Thiên mang đi, nhưng lúc đó cô hoàn toàn bị thuốc khống chế, ngay cả bản thân cô cũng không xác định được có phải cô được Hạ Dũng cứu về hay không.
Trong tay Hạ Dũng bưng một bát cháo đi vào trong phòng, sau khi nhìn thấy Bạch Thanh Dung, anh không khỏi mỉm cười đi tới bên giường, đặt khay lên tủ đầu giường, lo lắng nhìn Bạch Thanh Dung.
“Thỏ nhỏ, có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?” Từ đầu đến cuối Hạ Dũng đều mang theo nụ cười xán lạn, nụ cười kia tựa như nắng ấm trong ngày mùa đông khiến lòng người ấm áp.
“Là anh đã cứu em?” Bạch Thanh Dung nhìn Hạ Dũng hỏi, thật ra cô càng muốn hỏi anh hiệu quả của thuốc trong cơ thể cô được giải như thế nào hơn, nhưng ngay lập tức cô nghĩ đến một vấn đề còn quan trọng hơn.
“Mẹ em đâu, Hạ Dũng, mẹ em đâu, bây giờ bà có khỏe không?” Bạch Thanh Dung nhìn Hạ Dũng, căng thẳng hỏi, cô nhổm người dậy di chuyển đến bên cạnh Hạ Dũng, mắt tràn đầy cầu khẩn nhìn Hạ Dũng, trong ánh mắt đó lóe lên ánh sáng, Hạ Dũng nhìn rồi im lặng, một lúc lâu sau mới chật vật nói.
“Thanh Dung, xin lỗi, anh đã đến chậm.” Hạ Dũng biết câu trả lời như vậy tàn nhẫn đến thế nào với Bạch Thanh Dung, nhưng anh thật sự không biết nên nói thế nào với Bạch Thanh Dung về chuyện bà Bạch đã mất.
Rất nhiều chuyện không phải muốn giấu là có thể lừa gạt tiếp, huống hồ bà Bạch bị thương nặng như vậy, Bạch Thanh Dung nhất định rất lo lắng, nếu nói dối, anh đi đâu tạo ra một bà Bạch đây.
“Anh nói gì? Hạ Dũng, mẹ em ở đâu? Em muốn gặp mẹ em.” Trong ánh mắt nhìn Hạ Dũng của Bạch Thanh Dung tràn đầy cầu khẩn, nước mắt giống như hạt ngọc rơi xuống, cô không tin người mẹ sống nương tựa lẫn nhau cứ như vậy mà rời đi, sao bà nỡ để lại cô một mình chứ.
Hạ Dũng nhìn dáng vẻ kích động của Bạch Thanh Dung, trong lòng giống như bị hàng nghìn con kiến gặm nhấm đến đau khổ vậy, anh ôm Bạch Thanh Dung vào trong lòng, nhẹ giọng an ủi.
“Thanh Dung, em phải kiên cường, bác gái sẽ không muốn nhìn thấy em đau khổ như thế này đâu, hãy để bà yên tâm ra đi đi.”
Giọng nói dịu dàng của Hạ Dũng khiến lý trí của Bạch Thanh Dung hoàn toàn tan vỡ, cô òa khóc lên.
Nhiều năm như vậy, hai mẹ con vẫn luôn sống nương tựa lẫn nhau, bây giờ mẹ mất, trên thế giới chỉ còn lại một mình cô, nháy mắt Bạch Thanh Dung đã bị bất lực và khủng hoảng bao vây.
Sự tuyệt vọng đó chiếm đoạt cô từng chút một, cảm giác bí bách kìm nén giày vò Bạch Thanh Dung.
“Thanh Dung, đừng nghĩ ngợi nữa, em có anh, anh sẽ mãi mãi ở bên cạnh em.” Hạ Dũng nhẹ nhàng vỗ lưng Bạch Thanh Dung an ủi tâm trạng căng thẳng của cô, trong lòng Bạch Thanh Dung đau khổ, lúc này cô hy vọng Lâm Thành Phong có thể ở bên cạnh cô biết bao nhiêu, nhưng từ đầu đến cuối anh đều không xuất hiện.
Ngược lại nếu không phải là Hạ Dũng, cô không dám tưởng tượng, bây giờ mình sẽ như thế nào.
“Em muốn gặp mẹ em.” Bạch Thanh Dung giương đôi mắt to hơi nước mờ mịt kia lên nhìn Hạ Dũng, Hạ Dũng đau lòng, anh rất muốn xóa đi nỗi đau khổ trong lòng cô nhưng lại bất lực không thể làm gì.
“Thanh Dung, em hãy tin anh, anh đã sắp xếp xong xuôi hậu sự cho bác gái rồi, đợi khi nào em khỏe hơn một chút chúng ta hãy đi được không?” Hạ Dũng khuyên bảo Bạch Thanh Dung, bây giờ Bạch Thanh Dung đã kích động như vậy rồi, nếu lại để cô nhìn thấy di thể của bà Bạch, không biết sẽ có kết quả thế nào.
“Hạ Dũng, để em tiễn mẹ em một đoạn.” Bạch Thanh Dung chăm chú nhìn Hạ Dũng, nửa đời sau của mẹ cô quả thật quá khổ cực, vì ước mơ của cô mà hủy hoại cơ thể, bây giờ lại vì không muốn liên lụy đến cô, hy sinh chính bản thân mình.
Không chịu nổi sự cầu khẩn của Bạch Thanh Dung, Hạ Dũng đưa Bạch Thanh Dung đi ra khỏi phòng.
Lúc này, bà Bạch đang yên tĩnh nằm trên giường bên trong nhà tang lễ, Bạch Thanh Dung nhìn bà Bạch nằm yên tĩnh trên giường, không dám tin che miệng lại, không để mình nghẹn ngào ra tiếng.
“Mẹ, mẹ vẫn chưa tỉnh ngủ sao?” Bạch Thanh Dung thử dò xét hỏi, giọng nói vì nghẹn ngào mà trở nên run rẩy, Hạ Dũng nghe mà đau đớn trong lòng, hối hận không nên mang cô đến đây, nhưng nếu anh ngăn cản cô đến đây, liệu Bạch Thanh Dung có vì vậy mà hận anh hay không.
Bạch Thanh Dung đi nhanh đến trước mặt bà Bạch, bước chân lảo đảo, suýt nữa ngã sấp xuống, Hạ Dũng muốn đi qua đỡ lấy cô nhưng lại bị cô từ chối.
“Hạ Dũng, anh đi ra ngoài một chút được không, em muốn nói chuyện với mẹ em.” Bạch Thanh Dung kéo tay bà Bạch, không quay đầu lại, nói.
Hạ Dũng rất lo lắng cho một Bạch Thanh Dung như vậy, rất sợ cô sẽ làm ra những chuyện ngốc nghếch gì đó.
“Thanh Dung, em phải nhớ kỹ, là Mộ Duy Thiên hại chết bác gái.” Đôi khi thù hận sẽ là mục tiêu duy nhất để con người kiên cường sống tiếp, mà anh lại rất rõ ràng, tuy như vậy rất tàn nhẫn, nhưng lại là cách có thể ngăn Bạch Thanh Dung không làm chuyện điên rồ.
Nói xong, Hạ Dũng quay người đi ra, trong phòng chỉ còn lại Bạch Thanh Dung và bà Bạch, vuốt bàn tay lạnh ngắt của bà Bạch, trong lòng Bạch Thanh Dung đau khổ vô cùng.
“Mẹ, chúng ta đã nói phải sống thật tốt, sao chúng ta vừa mới được sống cuộc sống tốt, mẹ đã buông tay mặc kệ con rồi.” Tiếng nức nở nghẹn ngào vang lên trong phòng khiến Hạ Dũng nghe thấy lại càng đau lòng.
“Mẹ, mẹ tỉnh lại được không, con biết bao nhiêu năm qua mẹ đã mệt rồi, nhưng mẹ đừng bỏ con được không?” Bạch Thanh Dung cầu khẩn bà Bạch, cô không tin mẹ cô cứ như vậy mà bỏ cô ra đi.
Cho dù người trước mắt đã không còn hơi thở, nhưng cô vẫn hy vọng đây chỉ là một cơn ác mộng, đợi khi cô tỉnh lại, mẹ vẫn còn ở đây, Lâm Thành Phong cũng vậy.
Nghĩ đến Lâm Thành Phong, Bạch Thanh Dung không khỏi cười khổ, rốt cuộc cô có vị trí gì trong lòng anh? Tại sao Hạ Dũng cứu cô lâu như vậy rồi vẫn không thu được tin tức anh đi tìm cô khắp thế giới?
Tình yêu là thứ hư vô mờ mịt nhất trên đời, cái đáng tin nhất chính là tình thân sống nương tựa lẫn nhau, nhưng bây giờ đến cả mẹ cũng đã bỏ cô mà đi rồi.
Trong lòng Bạch Thanh Dung đau khổ, nhưng cái theo đau khổ vọt lên nhanh chóng chính là nỗi hận thù vô tận, hận không thể băm vằm hắn ta ra mới hết hận.
Cô kéo chặt tay bà Bạch, sợ buông lỏng một cái thôi, mẹ cô sẽ không cánh mà bay.
Ngoài cửa, nhân viên công tác của nhà tang lễ đi tới bên cạnh Hạ Dũng.
“Anh Hạ, giờ nhập liệm đã đến, xin hãy nén buồn.” Nhân viên công tác đã quen với sinh ly tử biệt như vậy, câu xin nén buồn kia lại trở nên bất lực như vậy, nhưng bọn họ lại không biết nên dùng câu gì để an ủi người còn sống.
“Được, cho chúng tôi chút thời gian nữa được không?” Hạ Dũng nhìn nhân viên công tác, nói.
Nhân viên công tác do dự một chút, lấy từ trong túi bộ âu phục ra một tờ chi phiếu ba trăm năm mươi triệu đưa cho nhân viên công tác.
Nhìn chi phiếu trong tay, đối với bọn họ mà nói, cái này đã được coi là một số tiền lớn, sau khi nhận lấy, bọn họ bèn rời đi.
Hạ Dũng đi vào trong phòng, nhìn Bạch Thanh Dung an ủi.
“Thanh Dung, con người luôn phải học được cách gánh chịu áp lực một mình, bất kể như thế nào, em phải nhớ, anh sẽ luôn ở bên cạnh em.” Anh vỗ vai Bạch Thanh Dung, an ủi cô, người mất đã mất, bỏ đi tất cả đau khổ, duy chỉ có người sống, cho dù sống đau khổ cũng phải học được kiên cường trong dằn vặt.
Mà anh không hy vọng Bạch Thanh Dung kiên cường, chỉ mong mình là bờ vai có thể để cô yên tâm dựa vào, khi cô không ai giúp đỡ, người có nghĩ đến là mình, khi cô vui vẻ, người ở bên cô vẫn là mình.
Tình yêu là ích kỷ, lúc này đây, anh mang Bạch Thanh Dung ra ngoài chính là để cho mình một cơ hội.
Thời gian luôn trôi qua rất nhanh, một giờ đồng hồ rất nhanh đã trôi qua.
“Anh Hạ, lần này thật sự không thể châm chước nữa rồi.” Nhân viên công tác gõ cửa đi vào phòng, nhìn chi phiếu ba trăm năm mươi triệu lại một lần nữa được Hạ Dũng đưa cho, từ chối nói.
Tuy bọn họ rất muốn, nhưng hôm nay còn rất nhiều người xếp hàng chờ hỏa táng nữa, bọn họ có thể kéo dài một giờ, cũng không thoát được một đời, cuối cùng vẫn phải đi theo trình tự này.
“Thanh Dung, để bác gái yên tâm đi đi.” Hạ Dũng ôm Bạch Thanh Dung đi sang một bên, giơ tay lên chỉ che mắt cô, anh không muốn cô tận mắt đưa người thân nhất của mình ra đi, càng không muốn cô nhớ giờ phút đau khổ này.
“Không, không được đưa mẹ em đi, mẹ, mẹ mau dậy đi, con cầu xin mẹ, đừng bỏ lại con.” Bạch Thanh Dung đột nhiên nghẹn ngào đau khổ, nghẹn ngào gọi bà Bạch có thể tỉnh lại.
Hạ Dũng nhìn dáng vẻ đau khổ sụp đổ của Bạch Thanh Dung, trong lòng đau đớn, trong mắt chua xót, cho dù là người quen sống ở tầng lớp thượng lưu như anh, chứng kiến người mình yêu đau đến xé lòng, sự bất lực này chớp mắt đã đánh gục Hạ Dũng.
Cho dù trên thương trường, mọi việc anh đều thuận lợi, nhưng giờ phút này anh lại không biết làm thế nào để Bạch Thanh Dung thoát khỏi đau khổ.
Hạ Dũng ôm Bạch Thanh Dung thật chặt, nhân viên công tác vội vàng nhân lúc này đẩy thi thể của bà Bạch đi.
“Thanh Dung, em phải tiếp tục sống thật tốt vì bác gái, người hại chết bác gái vẫn chưa bị trừng trị, em cứ sa sút tinh thần như vậy có hổ thẹn với bác gái không?” Một lời làm thức tỉnh người trong mộng, cô phải tìm Mộ Duy Thiên báo thù, đầu tiên là hắn ta hại chết cha cô, sau đó lại ép chết mẹ cô, nửa tiếng sau, Bạch Thanh Dung thề trước tro cốt của bà Bạch, nhất định phải báo thù cho bà và cha.
Hạ Dũng chôn cất cha mẹ Bạch Thanh Dung cùng với nhau, mỗi ngày anh đều ở bên cạnh Bạch Thanh Dung, trêu đùa cho cô vui.
...
Trong phòng bệnh, tiếng máy móc vang lên tí tách, người trên giường bệnh sắc mặt trắng bệch, có lẽ là vì hôn mê, những đường nét trên mặt thoạt nhìn có vẻ dịu dàng hơn rất nhiều so với khi tỉnh.
Cường nhìn Lâm Thành Phong đã mấy ngày rồi vẫn chưa tỉnh lại, trong lòng lo lắng, mà mấy ngày nay Cường cũng không nhàn rỗi, sai người dưới trướng đi khắp nơi tìm tung tích của Bạch Thanh Dung, nhưng Bạch Thanh Dung lại như bốc hơi vậy, vẫn luôn không có chút tin tức nào.
Cường lo lắng trong lòng, nếu Lâm Thành Phong tỉnh lại nhưng lại không nhìn thấy Bạch Thanh Dung, đến lúc đó, cậu ta hơi lo lắng mình sẽ không chịu nổi cơn giận của anh.