CHƯƠNG : TẠM THỜI NGHỈ NGƠI
Trên đầu cô trợ lý máu vẫn không ngừng chảy, những người xung quanh nhìn thấy cũng thấy đau, nhưng lại không có ai dám đứng ra nói giúp cô trợ lý, tự nghĩ chuyện này không liên quan đến mình.
Cho dù bọn họ muốn nói nhưng vẫn phải nghĩ xem mình có quyết tâm không thèm làm nữa giống trợ lý kia không, dù sao thì tiền lương của công ty Lâm Thị cũng được công nhận là cao trong ngành này.
“Cô bạc đãi tôi như thế nào sao? Đinh Mẫn Ly, cô nhìn đầu của tôi đi, cô bị ông chủ cảnh cáo thì liên quan gì đến tôi, là tôi không cẩn thận mắc phải một sợi tóc của cô, nhưng không nghiêm trọng đến mức để cô đánh tôi thành ra như vậy chứ, huống hồ tôi đã nói xin lỗi với cô rồi, chính cô là người nhỏ mọn không hề có chút thương xót người khác như vậy, không có cách nào so bì được với cô chủ của chủ tịch, cô còn mơ mộng hão huyền được trèo lên giường của chủ tịch, trừ phi mắt chủ tịch mù rồi, tai không nghe thấy gì nữa thì mới để mắt đến người phụ nữ lòng dạ độc ác như cô.” Cô trợ lý đã không thèm nữa, đã không muốn làm nữa, cô chịu thiệt bao nhiêu năm như vậy nhất định phải thoát ra.
Người ở xung quanh coi như đã nghe được trọng điểm, chẳng trách Đinh Mẫn Ly lại tức giận lên như vậy, thì ra là bị ông chủ gọi cảnh cáo.
Hơn nữa những lời của cô trợ lý nhỏ bé cũng nói quá thẳng thừng, nhưng lại nói lên tiếng lòng của tất cả mọi người, tất cả những người bị Đinh Mẫn Ly ức hiếp trút giận cũng không khỏi thấy mừng trong lòng.
“Cô mà ăn nói lung tung tôi xé mồm cô ra.” Đinh Mẫn Ly thẹn quá hóa giận nên định giơ tay lên tát cô trợ lý thêm một cái nữa.
Nhưng cổ tay lại bị giữ chặt lại, Đinh Mẫn Ly không ngờ cô trợ lý nhỏ bé kia sẽ phản kháng nên nhìn cô có chút kinh ngạc.
“Phản rồi phản rồi, cô có tin là tôi sẽ khiến cô không sống nổi ở cái thành phố X này không.” Đinh Mẫn Ly nhìn cô trợ lý cảnh cáo.
Cô trợ lý nghe xong lời Đinh Mẫn Ly nói, không khỏi cười mỉa mai.
“Đương nhiên, tôi tin khả năng của cô, chỉ cần tùy ý ngủ với đại gia nào đó, thì tôi có bị cô giết cũng không phải là không có khả năng, nhưng Đinh Mẫn Ly, ngoài việc lợi dụng cơ thể của cô ra để đạt được mục đích mà cô mong muốn, thì tôi thật sự thấy thương cho cô, bản thân sống như một con gái điếm nhưng lại tự cho là đúng, thật nực cười.” Trong những lời mà cô trợ lý nói, tất cả đều là sự khinh bỉ, còn hơn nữa là cười trên nỗi đau của người khác.
Cô trợ lý nói xong liền dùng sức hất tay cô ta ra, Đinh Mẫn Ly lảo đảo lùi về sau vài bước rồi ngã xuống đất.
Làm trợ lý ngoài việc phải nhẫn nhục chịu khó ra, phần lớn thời gian gánh vác lượng công việc quá nhiều, sớm đã rèn cho bọn họ sức lực, bình thường Đinh Mẫn Ly chẳng qua cũng chỉ làm mẫu, tạo dáng là đã có thể nhẹ nhàng kiếm ra tiền, sao lại khỏe như trợ lý được.
Đinh Mẫn Ly sắp bị tức chết rồi, nhìn người đứng vây xung quanh xem, không có ai bước lên đỡ mình lên nên lập tức hét lên tức giận với tất cả mọi người.
“Có phải các người đều không muốn làm nữa rồi không, còn không mau đến đỡ tôi dậy.” Những người bên cạnh nghe Đinh Mẫn Ly nói vậy liền vội vàng chạy đến đỡ cô ta dậy.
Đinh Mẫn Ly nhìn cô trợ lý lạnh lùng, hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
“Cô chết chắc rồi.” Đinh Mẫn Ly cảnh cáo cô trợ lý.
Nhưng không ngờ cô trợ lý lại cười lạnh lùng, nhìn Đinh Mẫn Ly nói.
“Như nhau cả thôi, tốt nhất cô đừng động đến tôi, bằng không tôi nhất định sẽ liều mạng với cô, cùng lắm thì tôi mất đi công việc này, nhưng Đinh Mẫn Ly, tôi nhắc nhở cô một câu, nếu như tôi nói với phóng viên những chuyện xấu xa mà cô đã làm, đến lúc đó, cô sẽ có kết quả như thế nào, tự cô rõ hơn ai hết.”
Cảnh ngộ của Đinh Mẫn Ly ở Lâm Thị rất khó khăn, để nâng đỡ người mới nên đương nhiên công ty sẽ không để ý đến cô ta, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến cho cô ta tìm đủ mọi cách để lên giường với Lâm Thành Phong, nếu không làm như vậy mãi thì cô cũng chẳng có ai chú ý đến từ lâu rồi, nhưng nếu thật sự bị cô trợ lý kia nói ra ngoài, e rằng cô sẽ bị công ty hủy hợp đồng để giữ hình tượng mất.
“Cô cút đi cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy mặt cô nữa.” Đinh Mẫn Ly chỉ vào mũi cô trợ lý lạnh lùng mắng nhiếc.
“Không cần cô phải nói tôi cũng không muốn nhìn thấy cái mặt của cô, trong cuộc đời của tôi gặp phải người như cô, đây đúng là xui xẻo tám đời mà.” Cô trợ lý nói xong liền xoay người rời khỏi phòng làm việc.
Đinh Mẫn Ly nhìn cô trợ lý bỏ đi rồi, lúc quay người lại, tất cả mọi người cũng đã ai nấy về đúng chỗ của mình rồi, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.
Sau khi cô trợ lý xuống lầu, vừa ra khỏi cửa công ty thì ngã gục trước cửa.
Bảo vệ vội vàng gọi cấp cứu, xe của trung tâm cấp cứu đã nhanh chóng xuất hiện đưa cô trợ lý đến ngay bệnh viện.
Việc nhân viên của Lâm Thị ngất ngay trước cửa công ty nhanh chóng lan ra cả thành phố X giống như vi rút vậy, đám phóng viên giống như ruồi nhặng ngửi thấy mùi máu tanh nên xúm nhau đến trước cửa công ty Lâm Thị, chuẩn bị phỏng vấn xem bên trong liệu có phải có ẩn tình gì không.
Có tiền có thể sai khiến ma quỷ, đạo lý vĩnh viễn không thay đổi này được thể hiện rất tinh tế vào lúc này.
Báo chí hôm sau đâu đâu cũng là tin Đinh Mẫn Ly nữ tính tát trợ lý đến mức vỡ đầu chảy máu phải nhập viện.
Báo giấy trên khắp đường phố đều là tin này, trên ti vi cũng đưa tin của đám phóng viên, Đinh Mẫn Ly nổi thật rồi, nhưng lại dùng phương thức như vậy để nổi.
Đã từng là thần tượng trong lòng mọi người, chỉ trong một đêm đã trở thành người không biết xấu hổ trong lòng mọi người, ngay cả công ty muốn ngăn tin đồn truyền ra thì cũng đã quá muộn rồi.
Lâm Thành Phong đọc báo, tức giận ném tờ báo xuống bàn, anh cầm điện thoại lên bảo thư ký thông báo cho Đinh Mẫn Ly lên phòng làm việc của anh ngay lập tức.
Đinh Mẫn Ly rất nhanh đã đến, đến bản thân cô ta cũng biết chuyện đang đợi cô ta trước mắt sẽ là chuyện như thế nào.
Lâm Thành Phong nhìn Đinh Mẫn Ly ngồi trước mặt mình, trong mắt là cơn tức giận không kìm nén nổi.
“Mấy ngày này cô về nghỉ ngơi đi, điều chỉnh lại tâm trạng một chút.” Lâm Thành Phong nói chuyện rất dịu dàng, dù sao thì cũng vẫn còn một chút tình nghĩa.
“Không, không, công ty không thể bỏ mặc em như thế được, em không nghỉ phép, em vẫn còn rất nhiều việc, hôm qua không phải còn bảo em đi làm đại diện cho một nhãn hàng hay sao? Lúc này công ty không thể hủy bỏ thông cáo của em được, như vậy công ty sẽ phải bồi thường phí vi phạm hợp đồng cho người ta đấy.”
Đinh Mẫn Ly nhìn Lâm Thành Phong nói to, lời nào cũng là muốn tốt cho công ty.
“Cô còn không hiểu sao? Mặc kệ sau lưng cô là người như thế nào nhưng trước mắt cô là một thần tượng, là người của công chúng, nhất cử nhất động của cô đều phải nhận sự phán xét của mọi người, cô có thể nổi tiếng trong một đêm thì cũng có thể trở thành mục tiêu mà mọi người khinh bỉ, cô cứ về nghỉ ngơi một thời gian đi, có việc gì tôi sẽ bảo thư ký thông báo cho cô.”
Lời của Lâm Thành Phong đã rõ ràng như vậy rồi, bây giờ cô mang lại tai tiếng cho công ty, công ty ra quyết định như vậy cũng phải thôi.
Nhưng Đinh Mẫn Ly không ngờ được rằng một chuyện bé cỏn con, vậy mà lại trở nên lớn như vậy.
“Thành Phong, xin anh cho em thêm một cơ hội nữa.” Đinh Mẫn Ly lại bắt đầu đánh quân bài tình cảm, nhưng rất rõ ràng, Lâm Thành Phong không hề để mình lọt cái bẫy này.
“Tôi còn phải đi họp, cô cứ chấp nhận sự sắp xếp của công ty đi.” Lâm Thành Phong nói xong liền cầm tài liệu rời khỏi phòng làm việc, Đinh Mẫn Ly ngồi trong phòng làm việc, ánh mắt lóe lên cơn tức giận, cô cố gắng đến cuối cùng, kết quả lại vì một con trợ lý nhỏ bé mà mất hết, làm sao cô có thể nuốt được cơn tức này đây.
...
Bạch Thanh Dung nhìn thấy tin tức trên ti vi, chẳng thèm để tâm mà tắt ti vi đi, lúc này, cái tên mà cô không muốn nghe đến nhất chính là Đinh Mẫn Ly.
Cô đứng dậy đi về phòng rồi nhốt mình trong phòng, không muốn ló mặt ra ngoài nữa.
Tin rằng xảy ra chuyện như vậy, chắc chắn Lâm Thành Phong sẽ nể tình hai người mà dìm câu chuyện này xuống mà thôi.
Bỗng nhiên cô cảm thấy sự tồn tại của mình quá dư thừa, liệu cô có phải đã cản trở gì đó rồi không.
Lâm Thành Phong họp xong, vươn người mệt mỏi, bỗng nhiên nghĩ đến hôm qua Cường nói Bạch Thanh Dung mang cơm đến cho mình, sau đó tâm trạng không vui đã bỏ đi luôn, hôm qua anh nghĩ sẽ về nhà, nhưng vì công việc nên lại gác lại.
Anh giơ tay lên nhìn đồng hồ, đã đến giờ tan ca rồi, anh đứng dậy định đi về thì điện thoại lúc này lại đổ chuông.
Hạ Dũng bỗng nhớ đến chuyện lúc anh đến thì Bạch Thanh Dung đã bị Mộ Duy Thiên bỏ thuốc, nếu như anh đã muốn tác thành cho bọn họ rồi, nghĩ đến cách làm người của Mộ Duy Thiên, nhất định là sẽ gây chia rẽ quan hệ của bọn họ từ đây.
Cho nên anh mới nói rõ cho Lâm Thành Phong biết, tránh để Thanh Dung nhỏ bé của anh vì hiểu lầm của anh mà phải đau lòng.
“Có chuyện gì?” Tiếng nói lạnh lùng của Lâm Thành Phong đang đè nén cơn tức truyền đến, Hạ Dũng cảm thấy có phải là mình gọi cho anh ta muộn rồi không, giọng điệu này không vui vẻ gì cả, nhưng nghĩ đến từ trước đến nay anh ta chưa từng đối tốt với mình cho nên cũng không sao cả.
“Tôi có chuyện muốn nói với anh.” Hạ Dũng nói thẳng ra mục đích của mình.
“Tôi chẳng có chuyện gì phải nói với anh cả.” Bây giờ Lâm Thành Phong chỉ muốn giết chết anh, làm gì có thể bình tĩnh nói chuyện với anh, nếu gặp mặt rồi mà không kìm nén được cảm xúc của mình, thế thì thà không gặp còn hơn.
“Là chuyện liên quan đến Thanh Dung, anh cũng không muốn nghe sao? Lâm Thành Phong tôi nói cho anh biết, anh mà không ra gặp tôi, nhất định anh sẽ hối hận.” Hạ Dũng trợn mắt lên, lạnh lùng nói, chẳng nhẽ anh bằng lòng gặp mặt Lâm Thành Phong sao? Nếu không phải là vì Thanh Dung bé nhỏ của anh, liệu anh có muốn gặp mặt tình địch của mình không.
“Được, sáu giờ gặp ở phòng tiệc tầng ba khách sạn Hàn Hoàng.” Lâm Thành Phong nói xong rồi cúp máy.
Hạ Dũng nghe thấy âm thanh máy bận trong điện thoại, bỗng nhiên có chút hối hận, có phải anh nên tàn nhẫn với Lâm Thành Phong một trận rồi mới nói cho anh ta biết sự thật giữa anh với Bạch Thanh Dung không hề xảy ra chuyện gì hết.
Nhưng nghĩ đến Thanh Dung bé nhỏ của anh, anh lại thở dài không biết làm sao, nhìn đồng hồ cũng đã năm rưỡi rồi, anh đứng dậy cầm áo vest rồi rời khỏi công ty.
Sau khi Đinh Mẫn Ly phản đối cũng không có tác dụng gì thì cũng rời khỏi công ty, sự rời đi của cô ta khiến cho rất nhiều người cảm thấy vui mừng, bởi vì thế lực của cô ta, rất nhiều người lúc làm việc dưới quyền cô ta đều bị phê bình rất nhiều, tất cả đều là những người trưởng thành hai ba mươi tuổi rồi, bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ nói móc chế giễu, đó đều là lòng tự tôn cả, ai lại không hận được cơ chứ.
Bạch Thanh Dung một mình buồn bã ở nhà, cô cảm thấy những thứ bản thân đang nín nhịn sắp bùng nổ đến nơi rồi, bây giờ cô rất cần một thứ gì đó để cô trút hết ra.
Bỗng nhiên nghĩ đến người bạn tốt Phạm Lan Lan, cô cầm điện thoại lên rồi gọi đi.
Phạm Lan Lan đang ngồi ăn cơm với một người sếp, người sếp đó là người trung niên tấm bốn năm mươi tuổi, vừa lùn vừa béo ngồi trên ghế giống như Võ Đại Lang vậy, chỗ mỡ kia có thể soi cả Địa Trung Hải, càng khiến cho người ta có cảm giác là người giàu mới nổi.
Hai cánh tay mập mạp kia từng chút từng chút mò đến cạnh tay của Phạm Lan Lan, vẻ ghét bỏ hiện lên trong mắt Phạm Lan Lan, nhưng để có thể moi được nhiều tiền từ trên người hắn ra nên đành phải cố chịu đựng vậy.
Bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại reo lên, Phạm Lan Lan nhìn ông chủ Địa Trung Hải kia tỏ vẻ xin lỗi.
“Xin lỗi, tôi ra nghe điện thoại một lát.” Nói xong liền đứng dậy đi đến chỗ yên tĩnh hơn một chút rồi bắt máy.
“Em yêu, cuộc gọi của em đến đúng lúc quá, vừa rồi có một người đàn ông lớn tuổi vừa động đậy là mỡ liền lộ ra hết muốn sờ mó chị thì em lại gọi điện đến, em yêu à, yêu em chụt.” Phạm Lan Lan cười với Bạch Thanh Dung đang gọi ở đầu bên kia.
Bạch Thanh Dung nghe thấy những lời Phạm Lan Lan nói liền bật cười, cái người mà vừa động đậy là mỡ liền lộ ra này phải béo đến mức nào đây.
“Lan Lan, chị đang ăn à, vậy chị đi ăn đi, lát nữa em gọi lại cho chị sau.” Giọng nói của Bạch Thanh Dung có hơi mất mát.
“Em yêu à, chị thấy giọng em như vậy lạ lắm, có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?” Phạm Lan Lan quá hiểu Bạch Thanh Dung, tùy chỉ mới nghe cô nói một câu nhưng đã nhận ra được có gì đó không đúng rồi.
“Lan Lan, hôn nhân của em với Thành Phong sắp hết rồi.”