Vợ Yêu Kiêu Ngạo

chương 14 tôi chính là liều thuốc tốt nhất cho em

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG : TÔI CHÍNH LÀ LIỀU THUỐC TỐT NHẤT CHO EM

Một tia sét xuất hiện ở phía đường chân trời, “xẹt” một tiếng, sau đó cơn mưa lại càng thêm nặng hạt, những hạt mưa như đan thành một tấm lưới bao trùm lên người của Lâm Thành Phong.

Khi chạy đến cổng, Lâm Thành Phong vội vã nắm lấy cổ áo của nhân viên bảo vệ rồi hỏi: “Cậu có thấy cô chủ đi ra khỏi cửa không?” Bảo vệ cũng bị hành động này của Lâm Thành Phong dọa sợ, bởi vì chủ tịch của bọn họ bình thường đều rất lạnh lùng, còn người đàn ông đang tức giận này giống như một con sư tử đực không tìm thấy con sư tử cái của mình đâu vậy.

“Không... không có ạ, chúng tôi vẫn luôn gác ở đây... nhưng không thấy cô chủ...” Bảo vệ sợ hãi ăn nói lắp bắp, sau đó không ngừng nhìn mấy vị đồng nghiệp ở phía sau để xin giúp đỡ, mấy người đàn ông mặc đồng phục bảo vệ ở phía sau cũng vội vã hùa theo: “Đúng vậy, chúng tôi đều không trông thấy cô chủ.”

Lâm Thân Phong buông cổ áo của nhân viên bảo vệ ra, sau đó bắt đầu suy nghĩ, nếu cô ấy không đến cổng chính thì nhất định là ở trong vườn, những hạt mưa đã làm cho Lâm Thành Phong ướt sũng, quần áo dính chặt vào cơ thể vạm vỡ của anh, hơn nữa còn đang không ngừng nhỏ nước xuống dưới đất.

Mấy người bảo vệ nhìn thấy chủ tịch của mình ướt như chuột lột thì vội vàng mở ô lên để che cho anh, Lâm Thành Phong ngẩng đầu nhìn về phía khu rừng ở phía đông, giống như là có người nói với anh là cô gái kia đang ở nơi đó.

Khu rừng kia là nơi mà anh quen thuộc nhất, và nếu Bạch Thanh Dung ở trong đó thì cũng có thể giải thích tại sao lâu như vậy rồi mà cô ấy vẫn chưa về, Lâm Thành Phong không nghĩ nhiều nữa mà lập tức chạy về phía khu rừng, cho dù mấy người bảo vệ có hò hét như thế nào anh cũng không quay lại.

Bạch Thanh Dung ở trong căn nhà gỗ đợi mưa tạnh, nhưng mưa lại càng lúc càng lớn, bầu trời cũng trở nên âm u, gió không ngừng thổi mạnh, giống như địa ngục vậy. Bỗng nhiên, một tia sét lớn xuất hiện như muốn xé rách bầu trời, theo sau đó là tiếng sấm rền vang và tiếng gió thổi ào ào.

Cơn gió thổi lá cây bay đầy trời, xem tình hình này thì mưa còn lâu mới tạnh. Bạch Thanh Dung có phần lo sợ, bởi vì từ nhỏ cô đã sợ tiếng sấm, hơn nữa cô chưa từng thấy trận mưa nào to như thế này, và cũng chưa bao giờ nghe thấy tiếng sấm nào lớn như vậy, có thể nói là sấm chớp cuồn cuộn. Bạch Thanh Dung vô cùng hối hận, đáng lẽ cô không nên chạy đến nơi này, không biết mọi người trong nhà họ Lâm đã nhận ra là cô không có ở nhà chưa.

Bên ngoài liên tục vang lên tiếng sấm, còn Bạch Thanh Dung ở trong phòng thì vô cùng sợ hãi, cô trùm chăn kín người, sau đó không ngừng cầu xin có người đến đón cô về.

Sau khi Lâm Thành Phong đi vào bên trong khu rừng thì cũng có hơi hối hận, bởi vì khu rừng này khá lớn, anh cũng không biết Bạch Thanh Dung có tìm thấy căn nhà gỗ nhỏ hay không, đáng lẽ lúc nãy anh nên gọi vài người đi vào tìm với anh.

Thấy mưa mỗi lúc một to, tiếng sấm cũng càng thêm đáng sợ thì Lâm Thành Phong không nghĩ nhiều nữa, đợi đến lúc tìm được cô ấy rồi nói sau. Cơn mưa cọ rửa cho mỗi một thân cây trong khu rừng, ở đó có một người đàn ông mạc áo sơ mi xanh và quần âu đen đang không ngừng chạy về phía trước, khuôn mặt đẹp trai cũng tràn ngập sự lo lắng.

Nếu cô gái kia không ở trong căn nhà gỗ thì phải làm sao đây? Nếu cô ấy thật sự đã mất tích thì phải làm sao? Nhỡ lúc tìm được cô ấy đã xảy ra chuyện gì thì phải làm sao đây?

Lâm Thành Phong chưa bao giờ lo lắng cho một cô gái nhiều như thế. Trước đây mỗi khi anh về đến nhà thì cô đều yên lặng ngồi ở trong phòng, dịu dàng cười với anh: “Anh Lâm, anh đã về rồi.”

Nhưng hôm nay anh về đến nhà thì cô gái kia lại không ở đó, khi nghĩ đến vết máu ở trên giường thì cảm giác tội lỗi của Lâm Thành Phong càng thêm nhiều.

Bởi vì chạy quá nhanh nên Lâm Thành Phong trượt chân ngã xuống đất. Anh ảo não đứng dậy, bỗng thấy được xác nấm nằm la liệt trên mặt đất, đây là chỗ nấm mà cô đã hái sao? Lâm Thành Phong nghĩ đến việc Bạch Thanh Dung thật sự ở trong khu rừng thì trong lòng cũng yên tâm không ít, sau đó lại vội vã chạy về phía căn nhà gỗ.

Khi Bạch Thanh Dung đang hy vọng tiếng sấm nhanh chóng biến mất thì lại nghe thấy tiếng người gõ cửa, lúc này cô lại càng thêm sợ hãi.

Bây giờ cô chỉ mặc một chiếc váy dài, và cũng chỉ có một cái chăn choàng lên người, nếu có người khác thì phải làm sao, nghĩ đến đây thì cô lại càng thêm căng thẳng.

“Rầm...” Sau khi cánh cửa gỗ bị mở ra thì một người đàn ông cao lớn, cả người đều ướt sũng, mái tóc cũng đang không ngừng nhỏ nước xuất hiện ở trong phòng.

“Anh Lâm? Sao anh lại đến đây?” Bạch Thanh Dung mừng rỡ la lên, sau khi nhìn thấy anh thì bao lo lắng sợ hãi đều biến mất, và cô cũng đã quên đi tiếng sấm rền vang ở bên ngoài.

Lâm Thành Phong đóng chặt cửa lại, sau đó lấy một chiếc khăn lông ở trong ngăn kéo rồi bắt đầu lau khô tóc và mặt: “Tại sao em lại ở đây?” Giọng nói của anh tràn ngập sự tức giận.

Bạch Thanh Dung thấy cả ngươi Lâm Thành Phong đều ướt như chuột lột, trên người còn có vết bùn thì không nhịn được mà tặc lưỡi: “Anh bị ngã sao?” Lâm Thành Phong nghe thấy lời này thì còn tức giận hơn: “Trả lời tôi, tại sao em lại ở đây?”

Bạch Thanh Dung thấy Lâm Thành Phong tức giận như vậy thì lập tức biến thành một con thỏ ngoan ngoãn: “Bởi vì buổi sáng tôi cảm thấy cả người nhức mỏi nên mới muốn ra ngoài đi dạo, sau đó thì không cẩn thận bị mắc mưa, cũng may là tìm thấy căn nhà gỗ này.”

Lâm Thành Phong nghe thấy Bạch Thanh Dung nói cả người nhức mỏi thì lập tức đuối lý không biết nên nói gì, bỗng nhiên có một tia sét lóe lên xé ngang bầu trời, ngay sau đó là một tiếng sấm đinh tai nhức óc, Bạch Thanh Dung bị dọa sợ nên lập tức lao vào lòng của Lâm Thành Phong.

“Em rất sợ tiếng sấm sao?” Lâm Thành Phong vừa vỗ lưng Bạch Thanh Dung vừa an ủi cô: “Không có chuyện gì cả, không cần phải sợ.” Chỉ đến khi giọng nói dịu dàng của Lâm Thành Phong truyền đến thì Bạch Thanh Dung mới biết bản thân đã hơi quá, vì vậy vội vàng đẩy Lâm Thành Phong ra: “Anh Lâm, xin lỗi.”

Lúc này Lâm Thành Phong mới để ý là Bạch Thanh Dung chỉ mặc một chiếc váy hoa, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm quyến rũ ở dưới ánh đèn phòng, Lâm Thành Phong bắt đầu cởi cúc áo sơ mi, và dưới lớp áo sơ mi đó là cơ bụng sáu múi gợi cảm.

Sau đó anh còn cởi cả quần âu, trên người chỉ còn một chiếc quần cộc nhỏ, để lộ đôi chân thẳng dài và có lác đác vài sợ lông. Bạch Thanh Dung thấy một người đàn ông đẹp trai cởi quần áo ở trước mặt mình thì lập tức đỏ mặt và tim đập thình thịch.

“Anh... anh muốn là gì vậy?” Bạch Thanh Dung ôm lấy chiếc chăn, nhìn Lâm Thành Phong.

“Cởi quần áo ướt ra.” Sau đó anh kéo chiếc chăn mà Bạch Thanh Dung đang ôm ra rồi chui vào bên trong. Bởi vì chiếc giường khá nhỏ nên Bạch Thanh Dung chỉ có thể dựa vào lồng ngực của Lâm Thành Phong.

Lâm Thành Phong thấy dáng vẻ lúc này của Bạch Thanh Dung không sao thì rốt cuộc cũng cảm thấy yên tâm, nhưng anh không biết phải nói chuyện tối hôm qua như thế nào, hay là dứt khoát không nói đến nó nữa, bởi vì anh không nhớ tí gì về chuyện tối hôm qua cả.

Khi Lâm Thành Phong cảm nhận được sự lo lắng của cô gái trong ngực mình, anh lên tiếng: “Tôi muốn làm ấm cơ thể.”

Bạch Thanh Dung nghe thấy giọng nói dịu dàng của Lâm Thành Phong thì lập tức thả lỏng, cô yên lặng lắng nghe tiếng thở và nhịp tim của anh rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Lâm Thành Phong biết cô gái trong ngực mình đã ngủ, anh nhìn ra màn mưa bên ngoài cửa sổ, lúc này trên người anh chỉ còn chiếc quần cộc, lại ôm một cô gái nằm trên chiếc giường nhỏ, nhưng anh cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Nhưng một lúc sau thì anh nhận ra cô gái trong lồng ngực mình đang nóng lên, nóng đến mức cả anh cũng thấy nóng. Lâm Thành Phong khẽ lay Bạch Thanh Dung nhưng cô không có chút phản ứng nào cả.

“Này, em mau tỉnh lại đi.” Nhưng vẫn không có phản ứng, chết tiệt, cô gái này lên cơn sốt rồi, Lâm Thành Phong kéo ngăn kéo ở dưới bàn ra để lấy thuốc và nước, may mà đợt trước anh có để lại một ít đồ vật cần thiết ở đây.

Bây giờ không biết là Bạch Thanh Dung đang hôn mê hay chỉ là ngủ thiếp đi, nhưng anh không thể nào đút cho cô uống thuốc được. Cuối cùng thì Lâm Thành Phong chỉ có thể ngậm thuốc và nước vào trong miệng rồi dùng miệng để đút thuốc cho Bạch Thanh Dung.

Tuy Bạch Thanh Dung đã uống thuốc rồi nhưng nhiệt độ cơ thể của cô vẫn còn rất cao, Lâm Thành Phong không biết làm gì ngoài cách trùm chăn kín mít và ôm chặt lấy cô, hy vọng có thể dùng nhiệt độ cơ thể của mình để sưởi ấm cho Bạch Thanh Dung.

Trận mưa bên ngoài còn chưa có dấu hiệu tạnh, còn đôi trai tài gái sắc ở trong phòng đã ngủ từ lúc nào...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio