CHƯƠNG : LĂN XUỐNG CẦU THANG
Lâm Thành Phong lái xe vào biệt thự, Hạ Dũng nhìn thấy Lâm Thành Phong đến, trong lòng hiện lên vẻ khổ sở, trong lòng anh, hạnh phúc của Bạch Thanh Dung quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Lâm Thành Phong căng thẳng trong lòng, anh lo lắng Bạch Thanh Dung không tha thứ cho anh, dù sao nếu không phải anh không tin tưởng thì cũng sẽ không khiến hai người bọn họ chia lìa.
Đổi lại là ai cũng sẽ trách anh, huống hồ là người vốn nên tin tưởng lẫn nhau.
“Tôi còn có việc, phải ra ngoài một chuyến, Thanh Dung ở trong phòng trên lầu hai.” Hạ Dũng vỗ vai Lâm Thành Phong, định đi ra ngoài.
“Cảm ơn anh.” Lâm Thành Phong cảm kích nói, anh đột nhiên rất bái phục Hạ Dũng, hết lần này đến lần khác tác thành cho anh và Bạch Thanh Dung, nhưng anh lại không biết quý trọng.
“Là tôi nên cảm ơn anh, nếu không phải hết lần này tới lần khác anh nghi ngờ, sao tôi có thể dây dưa mãi với Thanh Dung.” Hạ Dũng nói đúng, anh đã rất nhiều lần yên lòng để vụt mất Bạch Thanh Dung, cho dù biết rõ người trong lòng cô là Lâm Thành Phong.
Thế nhưng chỉ cần cô bị tổn thương, anh đều sẽ là người đầu tiên xuất hiện, làm bạn cùng cô, mà tuy trong lòng Hạ Dũng đau khổ nhưng chỉ cần ở bên Bạch Thanh Dung, dù đau khổ cũng vui.
Lâm Thành Phong kinh ngạc một hồi, đúng lúc đó Hạ Dũng rời khỏi nhà.
Ra khỏi biệt thự, anh cười khổ sở, cảm giác này thật sự rất không tốt, lần nào cũng giống như cứa vào tim anh, thế nhưng anh lại yêu Bạch Thanh Dung đến mức không thuốc nào chữa được, tình yêu đó quá hèn mọn, e là chỉ cần có thể ở bên cạnh cô ngắm nhìn cô là tốt rồi.
Lâm Thành Phong hỏi người làm rồi lên lầu, bước chân dừng lại trước cửa phòng của Bạch Thanh Dung, anh do dự một chút mới giơ tay lên gõ cửa.
Bạch Thanh Dung đã nhận ra xe của anh từ lúc anh vừa vào biệt thự, Bạch Thanh Dung rất cảm kích Phạm Lan Lan, cô ấy vẫn luôn trợ giúp cô, nhưng lần này cô muốn nói rõ ràng với Lâm Thành Phong.
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, Bạch Thanh Dung đi tới mở cửa, Lâm Thành Phong vừa vào phòng đã ôm cô thật chặt vào lòng, Bạch Thanh Dung hít lấy mùi quen thuộc, mũi chua xót đến suýt nữa khóc lên.
“Thanh Dung, xin lỗi, là anh không tốt, không tin tưởng em.” Lâm Thành Phong áy náy tự trách, tình yêu thật sự của anh đã hại thảm Bạch Thanh Dung, thế nhưng chủ nghĩa đàn ông trong lòng anh lại khiến lúc anh thấy Bạch Thanh Dung và Cố Sâm nằm cùng nhau liền ghen tuông đến mức phát điên.
“Bây giờ anh tin em rồi?” Bạch Thanh Dung đứng thẳng người từ lòng Lâm Thành Phong mà nhìn anh.
“Tin, là anh không tốt, xin lỗi, khiến em chịu ấm ức rồi.” Lâm Thành Phong đã từng không ai bì nổi mà lại nói như vậy, Bạch Thanh Dung ngẩng đầu nhìn anh, đây còn là Lâm Thành Phong của ngày xưa sao?
“Sau này đừng không tin tưởng em nữa, em thật sự rất khó chịu.” Bạch Thanh Dung không thể kìm nén được nữa mà ngả vào ngực anh khóc.
Mấy hôm nay cô ăn không ngon ngủ không yên, trong đầu toàn là Lâm Thành Phong, cô thật hy vọng anh có thể tin tưởng cô, nhưng anh không hề.
“Thanh Dung, về nhà với anh đi, sau này anh sẽ không để em chịu ấm ức nữa.” Lâm Thành Phong cam đoan, Bạch Thanh Dung nhìn bộ dạng chân thành của anh, không khỏi bật cười thành tiếng, thế nhưng khóe mắt vẫn là nước mắt trong suốt.
“Về nhà cùng anh được không?” Lâm Thành Phong ôm thật chặt Bạch Thanh Dung mà hỏi, anh biết lần này anh thật sự tổn thương cô sâu sắc, thế nhưng chỉ cần cô cho anh một cơ hội bù đắp, anh bảo đảm sau này sẽ không bao giờ để bất cứ kẻ nào, bất kể chuyện gì tổn thương cô.
Bạch Thanh Dung đợi những lời này bao lâu, sau khi cô ra khỏi phòng làm việc của mình vẫn luôn chờ anh, nhưng anh lại để cô chờ đợi hơn một tháng trời.
Cô cũng không định nói cho Lâm Thành Phong biết đáp án một cách sảng khoái, để anh cũng sốt ruột một chút, Bạch Thanh Dung nhìn bộ dạng tay chân luống cuống của anh, Bạch Thanh Dung vùi vào ngực anh lén cười.
Trong khoảng thời gian này Bạch Thanh Dung thật sự rất đau khổ, cô tưởng rằng Lâm Thành Phong không tin tưởng cô nữa, hơn một tháng này cô thật sự rất khó chịu, cô thật sự hy vọng buổi sáng khi thức dậy Lâm Thành Phong đang ở bên cạnh cô, nhưng cô đợi anh rất lâu, đợi tới mức lòng cũng đã lạnh thì anh mới xuất hiện.
Tất cả đau khổ và ấm ức đều hóa thành nước mắt nhớ mong vào khoảnh khắc Lâm Thành Phong xuất hiện, ướt nhòe trên mặt cô.
Sau khi Phạm Lan Lan rời khỏi Lâm Thành Phong, cô ấy không hề đi ngay mà bảo Cường dẫn cô ấy đi gặp Đinh Mẫn Ly.
Đinh Mẫn Ly không ngờ Phạm Lan Lan sẽ xuất hiện, trong lòng có chút bất ngờ, cô ta lập tức xoay người đến nhà vệ sinh.
“Cảm ơn, tôi gặp ngôi sao lớn một chút rồi sẽ đi, anh còn công việc, không quấy rầy anh nữa.” Phạm Lan Lan nhìn Cường nói, Cường gật đầu xoay người rời đi.
Hơn một tháng này, ngày nào Cường cũng tập trung vào công việc ở công ty, một tháng này Lâm Thành Phong cứ như biến thành một người khác, trước kia tuy anh lạnh lùng nhưng đó chẳng qua là trong công việc, thế nhưng trong vòng hơn một tháng nay, Lâm Thành Phong đúng là quỷ Sa Tăng trong địa ngục, sự lạnh lẽo cô quạnh khiến Cường vốn đã quen thuộc cũng cảm thấy không chịu nổi.
Phạm Lan Lan nhìn thấy Đinh Mẫn Ly, đi theo cô ta đến nhà vệ sinh, Đinh Mẫn Ly gọi điện thoại cho Dương Nhạc Nhạc.
“Có phải cô đã để lộ chuyện ra rồi không?” Cô ta thấp giọng hỏi Dương Nhạc Nhạc bên kia điện thoại.
Dương Nhạc Nhạc đang rất đau đầu, trong đầu loạn cào cào, không có bất kỳ manh mối nào.
“Cô nói gì vậy? Sao tôi nghe không hiểu, đầu tôi đau quá, lát nữa gọi cho cô.” Nói xong Dương Nhạc Nhạc liền cúp điện thoại, nghiêng người ngủ tiếp.
Đinh Mẫn Ly thật sự phát điên lên, cô ta sắp sốt ruột muốn chết rồi mà Dương Nhạc Nhạc còn có tâm trạng ngủ.
Lúc cô ta thấy Phạm Lan Lan tới bộ phận của bọn họ, đương nhiên cũng biết là đến tìm cô ta, trước đó cô ta nhìn thấy Phạm Lan Lan và Bạch Thanh Dung cùng đi dạo phố, hai người nhìn rất thân.
Đinh Mẫn Ly muốn gọi điện hỏi có phải Dương Nhạc Nhạc nói lỡ miệng rồi không, nhưng lại không ngờ cô ta vẫn chưa hỏi được Dương Nhạc Nhạc thì bên đó đã cúp điện thoại.
Phạm Lan Lan nhìn cửa nhà vệ sinh đang đóng, nét mặt lộ ra một nụ cười lạnh, cô ta thế này có tính là có tật giật mình không.
Đinh Mẫn Ly nghe thấy tiếng giày cao gót nện trên đất của Phạm Lan Lan, trong lòng có chút hoảng loạn, không biết có phải cô ấy đã đi tìm Lâm Thành Phong rồi hay không, nếu Lâm Thành Phong biết cô ta sắp đặt hãm hại Bạch Thanh Dung, lần này cô ta coi như tiêu đời hoàn toàn.
Phạm Lan Lan đi tới trước bồn rửa mặt rửa tay một chút, sau đó ra khỏi nhà vệ sinh, Đinh Mẫn Ly nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng xa, thở dài một hơi, có lẽ cô ấy chỉ trùng hợp qua đây đi vệ sinh, nhưng để an toàn, cô ta vẫn ở trong phòng vệ sinh thêm một lúc nữa.
Cô ta lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài, dưới tình huống xác định không có ai, cô ta ra khỏi nhà vệ sinh.
Lúc cô ta đi ra tới cửa, bỗng nhiên có người chắn trước mặt cô ta, Phạm Lan Lan đã đợi cô ta ở đây rất lâu rồi, cô ấy mặc kệ cuối cùng Lâm Thành Phong xửa trí cô ấy như thế nào, cô ấy phải trút được nỗi hận trong lòng này.
Vì hơn một tháng này mà Bạch Thanh Dung phải đau khổ giày vò, tuy cô luôn giống người không có chuyện gì, nhưng cô ấy hiểu rất rõ, tất cả đau khổ cô đều một mình gánh vác, hơn nữa bởi vì trong người mang thai, cho dù trong lòng rất đau khổ cũng phải khiến bản thân thả lỏng.
Phạm Lan Lan cô ra xã hội không phải một hai ngày, muốn làm một ngôi sao, chỉ cần cô ấy bằng lòng, trèo lên giường của thị trưởng cũng không là vấn đề, động đến cô ta có vấn đề gì sao?
Đinh Mẫn Ly rất bất ngờ, cô ấy lại chưa đi mà vẫn chờ ở chỗ này.
“Cô làm gì vậy, tôi còn việc phải làm, mời tránh ra.” Đinh Mẫn Ly nhìn Phạm Lan Lan, nếu không tránh được vậy thì đối mặt.
“Công việc, không cần nữa đâu, tin rằng chẳng mấy chốc nữa cô sẽ mất công việc này, tôi tìm cô có việc muốn hỏi cô.” Phạm Lan Lan nhìn Đinh Mẫn Ly, cười khinh thường.
“Cô chính là một con điếm, có quyền lực gì mà ở đây khua tay múa chân với tôi?” Đinh Mẫn Ly muốn đẩy Phạm Lan Lan tránh ra, nhưng lại bị cô ấy bắt cổ tay lại.
“Tôi là gái điếm, cô là gì? Cô cho rằng cô cao quý lắm sao, còn không phải là suốt ngày muốn trèo lên giường của Lâm Thành Phong, để đạt được mục đích của cô mà làm ra chuyện không có tình người, đến cả gái điếm cô cũng không bằng, cô còn có quyền gì mà nói cao quý ở chỗ này?” Phạm Lan Lan lạnh lùng châm chọc Đinh Mẫn Ly, sự khinh thường trong giọng nói thật giống như hai cái tát đánh vào mặt Đinh Mẫn Ly.
Đinh Mẫn Ly nhìn Phạm Lan Lan, trong lòng tính toán, nếu cô ấy đã khinh thường cô ta như vậy, thế thì để cô ấy nhìn thấy năng lực của cô ta đi.
Trong mắt Đinh Mẫn Ly lóe sáng, nhất thời Phạm Lan Lan có cảm giác không tốt.
“Tốt nhất cô đừng giở trò mèo với tôi, tôi đến đây là muốn nói với cô, Lâm Thành Phong đã biết hết mọi chuyện, tự cô giải quyết cho tốt đi.” Phạm Lan Lan nói xong liền xoay người định rời đi, Đinh Mẫn Ly hung tợn nhìn bóng lưng cô ấy, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Nếu không phải cô ấy, làm sao chiếc đĩa Bạch Thanh Dung lại có cơ hội lật ván như vậy, nếu cô ấy đã phá hỏng kế hoạch của cô ta, vậy thì cô ấy cũng đừng hòng yên ổn.
Phạm Lan Lan tự nhiên cảm nhận được ánh mắt của Đinh Mẫn Ly phía sau, trong lòng cười khinh thường, lúc cô ấy lăn lộn ngoài xã hội còn không biết cô ta đang ngây ngô ở nơi nào nữa kìa, tưởng rằng mình là ngôi sao thì ghê gớm lắm ư, cô ấy sẽ cho cô ta hiểu một đạo lý.
Môi trường xã hội sẽ rèn luyện nên một con người, nếu so với đấu đá nội bộ của lãnh đạo trong công ty thì chung quy đạo hạnh còn cao hơn nhiều.
Để tránh phát sinh chuyện tiết lộ bí mật công ty, tập đoàn Lâm Thị đều gắn camera ở mỗi hành lang.
Mỗi cửa cầu thang đều được lắp đặt không có góc chết, đúng lúc Phạm Lan Lan đi tới cửa cầu thang, Đinh Mẫn Ly không kìm nén được tức giận trong lòng, bước vọt tới thật nhanh, muốn đẩy Phạm Lan Lan xuống cầu thang, Phạm Lan Lan nhếch môi cười một cái, vịn lan can giữ vững thân thể.
Cô ấy giữ vững người, nhưng Đinh Mẫn Ly không may mắn như vậy, vì quán tính, sau khi cô ta đẩy hụt thì cả người liền ngã nhào về phía dưới cầu thang.
Phạm Lan Lan nhìn bộ dạng ngã nhào của Đinh Mẫn Ly, giống như nữ vương cao quý liếc mắt nhìn xuống Đinh Mẫn Ly nằm dưới chân cầu thang, cô ấy đi tới bên cạnh Đinh Mẫn Ly, ngồi xổm xuống giơ tay lên bóp lấy cằm cô ta, hung dữ cảnh cáo.
“Hại người cuối cùng hại mình, tốt nhất là thu hết những tâm tư nhỏ nhen không nên có của cô lại.” Phạm Lan Lan nói xong đứng dậy định đi.
“Cô đứng lại đó cho tôi, tôi phải tố cáo cô cố ý gây thương tích.” Đinh Mẫn Ly từ từ ngồi dậy, nhìn Phạm Lan Lan mà nói.
“Cô đi tố cáo tôi đi, vừa rồi camera độ không góc chết đã quay lại quá trình cô ngã xuống, tôi không sao cả, cái tôi có chính là thời gian chơi đùa với cô, tự cô xem cô có chơi nổi không.” Phạm Lan Lan nói xong liền đi, Đinh Mẫn Ly ngồi dưới đất, đúng là sắp tức chết.
Vừa rồi vì tức giận mà cô ta quên mất chuyện công ty có camera, thật không ngờ lại bị Phạm Lan Lan gậy ông đập lưng ông.
Phạm Lan Lan nói Lâm Thành Phong đã biết sự thật rồi, cô ta hùng hổ mắng Dương Nhạc Nhạc một câu, định đứng dậy nhưng lại không sao đứng nổi.
Cô ta lấy di động ra gọi cho trợ lý, lúc này trợ lý đang lo lắng vì không tìm thấy cô ta, khi nhìn thấy điện thoại của Đinh Mẫn Ly thì vội vàng nghe máy.
“Cô muốn chết à, mau đến cầu thang, tôi sắp ngã chết rồi.” Đinh Mẫn Ly hùng hổ nói.
Bây giờ cô ta mới phản ứng được, Phạm Lan Lan đã tính toán kỹ càng từ lúc bắt đầu rồi, cô ấy bỏ qua thang máy mà đi thang bộ, rõ ràng chính là cho cô ta có cơ hội tính kế cô ấy, mà cô ấy đã đoán được cô ta sẽ đẩy cô ấy, kết quả Phạm Lan Lan tránh sang một bên, cô ta lại lăn xuống cầu thang.
Trợ lý vội vàng chạy tới, khi nhìn thấy bộ dạng bị thương khắp người của Đinh Mẫn Ly, trong lòng sảng khoái mà hô đáng đời, nhưng trên mặt lại không dám biểu hiện ra vẻ hớn hở gì.
Bình thường Đinh Mẫn Ly đối xử với trợ lý giống như người hầu, luôn bị cô ta đánh chửi, thấy cô ta bị thương, đương nhiên trong lòng rất vui.