CHƯƠNG : NHẪN TÂM LY HÔN
Lâm Thành Phong trở về không lâu, Cường và Hạ Dũng lần lượt đến biệt thự nhà họ Lâm.
Đối với việc Hạ Dũng đến, Lâm Thành Phong có chút bất ngờ, Cường vội vàng bước ra giải thích.
“Sếp Lâm, lần này có thể thành công bảo lãnh anh ra ngoài, ít nhiều có sự giúp đỡ của sếp Hạ.”
Không phải Cường không đủ năng lực, thật sự chuyện lần này liên quan quá rộng, sau khi trong thành phố có người xuất hiện tình trạng đi tả, những thành phố khác cũng liên tiếp xuất hiện rất nhiều tin báo liên quan.
Vốn dĩ Lâm Thành Phong không được phép bảo lãnh ra, biết vậy, Lâm Thành Phong cảm kích nhìn Hạ Dũng.
Anh mặc kệ là vì chuyện lần trước hay là vì chuyện lần trước được như ý, anh đều rất cảm kích Hạ Dũng.
“Cảm ơn.” Lâm Thành Phong cảm kích nói.
“Không cần khách sáo, tôi chỉ không muốn Thanh Dung đau khổ mà thôi.” Hạ Dũng không hề che giấu nói ra mục đích của anh.
Lâm Thành Phong đương nhiên hiểu được, với tình cảm của Hạ Dũng dành cho Bạch Thanh Dung, anh chắc chắn sẽ làm như vậy.
“Bây giờ vấn đề chủ yếu không phải là người đứng sau? Người này tôi đã điều tra rất lâu vẫn không có manh mối, tôi vẫn sẽ điều tra tiếp, vấn đề chủ yếu là bây giờ công ty có quá nhiều tin tức tiêu cực, giá cổ phiếu của chúng ta không ngừng tụt xuống, nếu còn rớt điểm số nhất định, vậy thì công ty…” Cường chuyển trọng tâm câu chuyện, không muốn hai người cảm ơn tới cảm ơn lui rồi quên mất vấn đề chính, bây giờ công ty thật sự đã đến bước đường tồn vong nguy cấp rồi.
Cường nhất thời khiến hai người rơi vào im lặng, nhưng so với việc điều tra ra người này là ai thì việc quan trọng hơn chính là làm sao để ổn định cục diện công ty.
“Anh yên tâm, tôi có thể anh mượn ba trăm tỷ để giảm bớt nguy cơ, nhưng bây giờ nhiệm vụ quan trọng là chứng minh sự trong sạch của công ty, khôi phục lòng tin của dân chúng, nếu không cho dù công ty có dùng gấp mười số tiền trên mà cả đời không rửa sạch vết nhơ này thì cũng chỉ là gắng gượng.” Hạ Dũng nói nghiêm túc.
Lâm Thành Phong không ngờ lúc anh khó khăn nhất, người giúp đỡ lại là tình địch của anh, mà tất cả những xuất phát điểm này đều là nhờ Bạch Thanh Dung.
“Được, vậy tôi đi điều tra nguồn căn của sản phẩm sữa, công ty đã phái bộ phận quan hệ công chúng đi hưởng ứng, nhưng hiệu quả quá nhỏ.” Một khi bùng nổ ra vấn đề, tất nhiên trong xã hội không thể tránh khỏi làn sóng ghét bỏ, mức độ chú ý của chuyện này rất cao, không xử lý tốt sẽ bị người ta lấy ra để nói.
Ba người bàn bạc đến khuya, Hạ Dũng nói về sẽ cho Lâm Thị mượn tiền, nhưng không ngờ là anh vẫn chưa kịp cho vay thì đã truyền đến tin tức Lâm Thị bị niêm phong.
Lâm Thành Phong thất bại đứng ở cửa công ty, bây giờ anh đã đến bước đường cùng, đả kích như vậy có chút quá mức trầm trọng.
Đúng lúc đó, bóng dáng một chiếc Rolls-Royce dừng bên cạnh anh, cửa xe mở ra, một đôi giày da được lau đến sáng bóng thò ra ngoài, Lâm Thành Phong nhìn về phía người trong xe, đúng lúc Giang Hiếu Thành xuất hiện, tất cả mọi chuyện đều đột nhiên sáng tỏ.
“Là mày đúng không?” Lâm Thành Phong nhìn Giang Hiếu Thành lạnh lùng hỏi.
“Nói phải có chứng cứ, mày có chứng cứ gì không? Hơn nữa cho dù là tao, mày có thể làm gì tao? Lâm Thành Phong, lần này mày thất bại rồi, hơn nữa còn thua hoàn toàn.” Giang Hiếu Thành vẫn bày ra nụ cười nhạt trên gương mặt, giống như châm chọc Lâm Thành Phong cũng chỉ có vậy, là bại tướng dưới tay mình mà thôi.
“Tao sẽ không tha cho mày.”
“Lời này cũng là tao phải nói với mày chứ, ồ, đúng rồi, tao phải nhắc nhở mày một chút, người bên phía tòa án đã niêm phong bất động sản của mày rồi.” Giang Hiếu Thành nhìn vẻ sốt ruột trong mắt Lâm Thành Phong, không khỏi lộ ra nụ cười đắc ý.
Lâm Thành Phong nghe xong vội vàng lái xe về nhà, lúc về đến nhà liền thấy Bạch Thanh Dung tay chân luống cuống đứng ở cửa.
Anh xuống xe ôm cô vào lòng thật chặt, may mắn còn có cô giúp việc ở bên cạnh cô, người của tòa án nhìn thấy xe của Lâm Thành Phong, cũng tiến lên dán niêm phong vào xe kéo đi.
Hạ Dũng nhận được điện thoại của Lâm Thành Phong liền chạy tới, đúng lúc nhìn thấy xe của anh bị kéo đi, còn Lâm Thành Phong và Bạch Thanh Dung thì đang ôm chặt lấy nhau.
Hoạn nạn mới thấy chân tình, cũng chỉ là vậy, hai người từng trải qua mưa gió vẫn đứng bên nhau là một chuyện không dễ dàng gì.
Lâm Thành Phong ôm lấy Bạch Thanh Dung, trong lòng có một quyết định, lần này rõ ràng Giang Hiếu Thành đã có chuẩn bị, anh không thể để Bạch Thanh Dung trở thành mục tiêu hãm hại của Giang Hiếu Thành.
Giang Hiếu Thành đã hoàn toàn điên rồi, hắn lôi nhiều người vô tội vào chuyện này như vậy, khó đảm bảo hắn sẽ không có ý đồ xấu với Bạch Thanh Dung và đứa bé trong bụng cô.
“Thanh Dung, Hạ Dũng tới rồi, em theo anh ta trở về trước, anh có chuyện cần xử lý một chút.” Lâm Thành Phong nhẹ nhàng vỗ sau lưng Bạch Thanh Dung, an ủi tâm trạng cô.
Bạch Thanh Dung muốn ở bên cạnh anh, dù sao lúc này là lúc anh thất vọng nhất, sao cô có thể rời xa chứ.
“Thanh Dung, em theo anh về trước đi, lúc này có rất nhiều chuyện Thành Phong phải xử lý, em cũng nên để anh ta yên tĩnh một chút chứ!” Hạ Dũng xuống xe an ủi Bạch Thanh Dung, Bạch Thanh Dung gật gật đầu, theo Hạ Dũng lên xe.
Cô không yên lòng nhìn Lâm Thành Phong, Hạ Dũng bất đắc dĩ thở dài, lái xe rời đi.
…
Một tuần sau đó, Hạ Dũng dẫn Bạch Thanh Dung đến bệnh viện kiểm tra thai nhi, lúc bọn họ đang kiểm tra chợt nhìn thấy bóng dáng Lâm Thành Phong, cô mừng rỡ đi tới.
Nhưng lại không nhanh bằng tốc độ của anh, cô muốn gọi anh, nhưng lại không ngờ thấy anh nói chuyện với Đinh Mẫn Ly đang ngồi trên xe lăn.
Quả thực Bạch Thanh Dung không dám tin vào hai mắt mình, mấy hôm trước còn là người thề non hẹn biển với mình, bây giờ lại ở cùng với Đinh Mẫn Ly.
Cô ngây người đứng ở đó, nhất thời không biết nên làm thế nào mới phải, nên tiến lên hỏi cho rõ ràng hay là phải tin tưởng anh?
Đinh Mẫn Ly không ngờ Lâm Thành Phong đột nhiên xuất hiện vào mấy hôm trước, vốn tưởng rằng anh tới hỏi tội, nhưng lại không ngờ anh vô cùng quan tâm cô ta.
“Thành Phong, sao anh đột nhiên tốt với em thế?” Ba ngày rồi, Đinh Mẫn Ly vẫn không thể tin sự thật này, hiện thực thật sự quá tốt đẹp, tốt đẹp giống như trong mơ vậy.
Lâm Thành Phong đã sớm biết Bạch Thanh Dung đang ở phía sau anh, anh mỉm cười giơ tay lên gài mấy lọn tóc rối vào sau tai Đinh Mẫn Ly, cưng chiều nói.
“Trải qua nhiều chuyện như vậy anh mới phát hiện, người anh yêu căn bản không phải là Bạch Thanh Dung, trên thế giới này căn bản cũng không có cái gọi là tình yêu, cái có chẳng qua là quyền lợi.” Lời nói của Lâm Thành Phong giống như một con dao đâm vào tim Bạch Thanh Dung, tim đau đớn, đau đến mức không thể thở nổi.
“Quyền lợi? Một cô gái giàu có sa cơ lỡ bước như Bạch Thanh Dung có thể có gì đáng để anh say đắm?” Đinh Mẫn Ly phát hiện cô ta lại không hiểu gì về Lâm Thành Phong, cô ta lại không phân biệt được bây giờ anh đang nói thật hay giả.
Nhưng cho dù là giả, chỉ cần người ta bên cô ta là tốt rồi, sớm muộn gì cô ta cũng sẽ khiến anh yêu cô ta.
“Hạ Dũng vẫn bại dưới tay của anh, người phụ nữ mà anh thích, đương nhiên anh phải giành lại, anh muốn dù là trên phương diện làm ăn hay là cuộc sống, anh ta cũng phải thua anh, cả đời anh ta mãi mãi không thắng được anh?” Câu trả lời hoàn hảo, lúc nói lời này, tim của anh cũng đang rỉ máu, nhưng vì an toàn của Bạch Thanh Dung, anh chỉ có thể nhẫn tâm.
Lâm Thành Phong khẽ hôn lên trán Đinh Mẫn Ly, Bạch Thanh Dung tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, trong lòng lạnh lẽo.
Nước mắt chảy xuống theo gò má, con người đúng là động vật dễ thay đổi, cô không tin Lâm Thành Phong là người như vậy, nhưng sự thật đã bày ra trước mắt, đã khiến cô không thể không tin rồi.
Cho dù thế nào cô cũng phải đi hỏi rõ.
Bạch Thanh Dung cũng không nhịn được nữa, đi về phía hai người đang tình nồng ý đượm.
“Thành Phong, anh có thể nói với em, vừa rồi anh nói thật không?” Bạch Thanh Dung cố nén nghẹn nào mà hỏi.
“Cô đến rồi sao, nếu cô đã nghe thấy rồi thì cũng tốt, bớt phiền phức, đương nhiên là thật.” Lâm Thành Phong thẳng thắn đồng ý, không hề có chút tự trách nào.
Bạch Thanh Dung nhìn bộ dạng lạnh lùng kia, trong lòng như bị người ta nện cho một đấm vậy.
“Thành Phong, em đã có con của chúng ta, chúng ta yên ổn sống cùng nhau được không? Cho dù công ty đã không còn, chúng ta từ từ bắt đầu lại được không? Với năng lực của anh, nhất định có thể vùng dậy lấy lại vị trí của mình.” Bạch Thanh Dung khẩn cầu nhìn Lâm Thành Phong.
“Cô vẫn chưa nhìn ra sao? Tôi chỉ chơi đùa cô thôi, hơn nữa ai có thể đảm bảo đứa bé trong bụng cô là của tôi? Hai người cô và Hạ Dũng tốt đến mức sắp mặc chung một chiếc váy rồi? Cô nghĩ rằng tôi sẽ tin cô sao? Hơn nữa Hạ Dũng quan tâm cô như vậy, một người đàn ông sẽ quan tâm đến con của người khác sao?” Lời nói của Lâm Thành Phong quả thực khó nghe.
Bạch Thanh Dung không ngờ anh lại nói như vậy, thì ra cho tới bây giờ anh đều không tin mình, mục đích của anh chính là để đả kích Hạ Dũng.
“Bạch Thanh Dung, cô còn không mau cút đi, ở đây còn cần sự tồn tại của cô sao?” Đinh Mẫn Ly ngạo mạn nhìn Bạch Thanh Dung nói.
“Thành Phong, anh nói em biết, đây đều là lời nói thật của anh sao?” Cô vẫn không tin mà hỏi.
“Phụ nữ như cô tôi đã gặp nhiều rồi, cô làm cô chủ Lâm cũng quá lâu rồi.”
Anh có ý gì? Đây là ý muốn ly dị với cô sao?
“Có điều nếu cô phá bỏ cục thịt trong bụng cô đi, có lẽ tôi sẽ nể tình cô từng chung sống một thời gian với tôi mà để cô ở lại bên cạnh tôi.” Lời nói của Lâm Thành Phong khiến Bạch Thanh Dung quả thực không dám tin.
Anh không tin cô thì cũng thôi, lại còn bảo cô phá đứa bé.
“Tôi sẽ không phá đứa bé, con là của tôi, không liên quan gì với anh, Lâm Thành Phong, hôm nay tôi mới nhìn rõ con người anh.” Bạch Thanh Dung nói xong xoay người rời đi.
Lâm Thành Phong nhìn bóng lưng cô, trong lòng đau đớn.
Bạch Thanh Dung kiểm tra thai nhi xong liền về nhà cùng Hạ Dũng, buổi chiều có người gửi thư nói cô có chuyển phát nhanh, sau khi mở ra lại là đơn ly hôn Lâm Thành Phong gửi tới cho cô.
Nhìn bên trên anh đã ký tên xong, trong lòng cô đau đớn vô cùng, hóa ra tất cả đều là thật.
Trước đó cô còn dối lòng là anh không muốn liên lụy đến mình nên mới ly dị với mình, nhưng không ngờ anh lại không có bất kỳ quyến luyến nào.
Bạch Thanh Dung do dự mãi, cuối cùng cầm bút lên, rớt nước mắt ký vào tên của cô.
Thành phố X hoàn toàn khiến cô lạnh lòng, người cô yêu nhất lại muốn cô phá đứa bé.
Nhớ đến lời nói của Lâm Thành Phong, cô quyết định rời khỏi nhà Hạ Dũng, mãi mãi rời xa nơi này.
Cô không muốn ở lại nơi này nữa, cô quá mệt lòng rồi, cả người cũng mệt mỏi, cô toàn tâm trao tình cảm, đến cuối cùng cũng chỉ là một màn âm mưu lợi dụng.
Nhìn đứa trẻ trong bụng, Bạch Thanh Dung hít sâu một hơi, khẽ hỏi.
“Cục cưng, mẹ đưa con đi được không?”