CHƯƠNG : HOẠT ĐỘNG GIA ĐÌNH
Lâm Thành Phong không thể phủ nhận là mình đã gặp phải đối thủ.
Nhìn tư liệu trong tay, ánh mắt hắn dần dần lạnh lẽo.
Không biết tên Viên Minh này đã nói rõ thân phận của hắn ta với Bạch Thanh Dung hay chưa.
Chí ít qua vài lần tiếp xúc, Viên Minh chắc chắn là một kẻ có thủ đoạn có bản lĩnh.
Lâm Thành Phong rất đề cao điều này nhưng không có nghĩa là chấp nhận.
Xem ra kẻ này vô cùng hiểu Bạch Thanh Dung, nếu không hắn ta đã không che giấu thân phận của mình như vậy. Thế nhưng đôi khi một sơ suất nhỏ cũng có thể tạo thành vết thương chí mạng. Phải xem Lâm Thành Phong hắn có thể lợi dụng được hay không.
Lâm Thành Phong vô cùng thấu hiểu tính cách của Bạch Thanh Dung, cô có thể mắt nhắm mắt mở đối với thủ đoạn của người khác, nhưng tuyệt đối không tha thứ cho kẻ nào che giấu, lừa dối cô.
Cô không phải kẻ ngu dốt, chỉ là không hay để ý mọi chuyện mà thôi, chính là kiểu người vô cùng đơn thuần.
"Cường, đi điều tra hành tung của hai người, chủ yếu phải bảo vệ cậu chủ nhỏ và cô chủ nhỏ ở nhà trẻ cho tốt..."
Lâm Thành Phong trầm giọng, vẻ mặt hơi do dự.
Dù biết đây là cơ hội duy nhất, nhưng hắn không ngờ lại có ngày hắn phái người đi theo dõi Bạch Thanh Dung.
Trước kia bất kể là lúc nào, hắn đều tin tưởng cô, chưa từng sai người theo dõi cô, chỉ vì cô nói phải có sự tin tưởng giữa đôi bên.
Thanh Dung, em có trách anh không...
"Còn nữa, bên nhà trẻ có tin tức gì lập tức báo ngay cho tôi." Sau giây lát im lặng, Lâm Thành Phong lên tiếng.
Bạch Mộ Ngôn và Bạch Tịch Nhan đều ở trong nhà trẻ, nếu như có tin tức gì, hắn biết trước thì có thể chuẩn bị cho tốt.
Cường gật đầu, thầm thở dài.
Những thủ đoạn này nhìn thì như vô cùng kín kẽ nhưng thực tế lại yếu ớt vô cùng, không cái nào có thể công khai. Một khi bị cô Bạch biết thì cả đời này sếp cũng không thể khiến cô Bạch quay lại.
Con người đều có giới hạn và lòng tự trọng, chẳng người phụ nữ nào có thể chịu được việc nhất cử nhất động của mình đều bị kẻ khác nắm rõ, hơn nữa bản thân còn không hề hay biết. Huống chi lại là người yêu cầu hoàn hảo như Bạch Thanh Dung.
Bên này bầu không khí sôi trào, bên kia lại vô cùng vui vẻ.
"Cha ơi, đồ ăn ở đây ngon quá, chúng ta có thể thường xuyên đến ăn không?"
Bạch Tịch Nhan lau cái miệng đầy dầu, tay trái một xiên que, tay phải một đùi gà.
Viên Minh không kìm được nụ cười, anh lấy khăn ra lau miệng cho con bé.
Bạch Tịch Nhan còn nhỏ, sức khỏe lại không tốt nên được anh trai và mẹ chiều chuộng, tất nhiên không biết thế nào là hình tượng và quy củ.
Bạch Thanh Dung cũng bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng không quát con gái bảo bối.
Dù sao cũng có Viên Minh ở đây, Bạch Thanh Dung mắng tượng trưng vài câu lại bị Viên Minh ngắt lời.
"Tịch Nhan còn nhỏ, cứ cho con ăn đi. Mấy thứ kia để con lớn rồi lại bảo nó sau."
Viên Minh dịu dàng nói, rõ ràng là hai khuôn mặt giống nhau, Bạch Thanh Dung thì lạnh lùng xa cách, Bạch Tịch Nhan lại vô cùng hoạt bát trong sáng. Giống như một con mèo hoang nhỏ, chọc cho nóng giận nó sẽ cắn người, lúc bình thường lại có thể khiến người ta vui vẻ.
Người ta thường nói con gái giống mẹ, điều này chứng tỏ Bạch Thanh Dung cũng từng như vậy, chỉ là đã xảy ra một vài chuyện khiến tính cách của cô thay đổi.
Viên Minh rũ mắt, không để Bạch Thanh Dung nhận ra tâm trạng của anh.
Đến bây giờ anh vẫn không hề điều tra Bạch Thanh Dung, không phải là vì tin tưởng, mà là biết Bạch Thanh Dung ghét những việc đó, cho nên anh liền kìm chế không làm.
Dù sao có những việc, ngày nào đó cô sẽ tự nói cho anh, anh có nhiều thời gian, không vội.
"Không ngờ anh lại nghĩ như vậy."
Bạch Thanh Dung hơi kinh ngạc nhìn Viên Minh, vẻ xa cách trong mắt đã bớt nhiều.
Cô biết cách nghĩ người đàn ông này rất mới lạ, nhưng không ngờ anh lại phản nghịch như vậy.
Dẫu sao kiểu con cháu nhà giàu như anh ai chẳng lớn lên cùng những quy tắc chứ.
"Thanh Dung, những chuyện em không ngờ được còn rất nhiều đó."
Viên Minh mỉm cười, nhân lúc hai đứa bé không chú ý, anh đứng trước mặt Bạch Thanh Dung nghiêm túc nhìn cô.
Bạch Thanh Dung bối rối nhìn Viên Minh, cô cảm giác khuôn mặt mình ngày càng nóng.
"Thế nên Thanh Dung à, hãy thử chấp nhận anh được không? Anh sẽ không để em thất vọng."
Viên Minh nghiêm túc nói, ánh mắt anh như muốn làm Bạch Thanh Dung đắm chìm.
Bạch Thanh Dung im lặng.
Không phải cô không chấp nhận Viên Minh, chỉ là bản thân cô vẫn chưa vượt qua được rào cản trong lòng mình.
Viên Minh dường như đã sớm liệu được kết quả này, anh mỉm cười hôn lên trán Bạch Thanh Dung.
"Thanh Dung, anh hiểu, anh sẽ không ép em. Em có thể từ từ suy nghĩ, trước khi em nghĩ xong xin đừng đuổi anh đi."
Giọng Viên Minh khàn khàn, anh dán sát bên tai cô: "Hãy cho anh cơ hội ở bên em."
Dứt lời anh mỉm cười nhìn Bạch Thanh Dung mặt đỏ tới mang tai, lại trở về chỗ Bạch Tịch Nhan cưng chiều nhìn bé.
Bạch Mộ Ngôn đã nhìn thấy hết thảy.
Cậu bé bản tính ôn hòa, không tính nói chuyện. Cậu không hay nghịch ngợm như Tịch Nhan, chỉ yên tĩnh ngồi một chỗ, rất dễ bị lãng quên.
Chỉ là khuôn mặt tinh xảo kia lại hấp dẫn ánh mắt của người khác.
Bạch Mộ Ngôn ngồi bên cạnh mẹ, không kìm được thở phào nhẹ nhõm, thầm cảm thấy may mắn.
May mà chú Viên không ép mẹ, nếu không cậu bé thật sự không biết nên giúp ai mới được.
Dù sao mẹ cũng là người quan trọng nhất, không thể để mẹ bị người khác ức hiếp.
Nhưng trong thời gian này sớm chiều ở chung, trong lòng cậu đã chấp nhận Viên Minh. Nếu không phải Bạch Thanh Dung còn có chút e ngại, sợ rằng Bạch Mộ Ngôn đã không hề ngại ngùng mà gọi cha rồi.
"Mẹ ơi, chỉ cần mẹ hạnh phúc là được, những chuyện khác mẹ không cần suy nghĩ nhiều, Mộ Ngôn sẽ bảo vệ mẹ."
Thấy Bạch Thanh Dung đang buồn phiền, Bạch Mộ Ngôn chạy qua nắm ngón tay mẹ bằng bàn tay nhỏ xíu của mình, kiên định nói.
Bạch Thanh Dung ôm chặt Bạch Mộ Ngôn, không thốt lên lời.
Người đàn ông đó cũng từng nắm chặt tay cô, kiên định nói sẽ bảo vệ cô cả đời.
Nhưng bây giờ cảnh còn người mất, lại đến lượt con trai anh thay anh nói những lời này, thực hiện những lời này.
Nghĩ kĩ lại thì Bạch Mộ Ngôn đúng là thừa hưởng tất cả gen tốt của Lâm Thành Phong, từ bé đã bình tĩnh chín chắn, rất nhạy cảm với chuyện kinh doanh.
Bạch Tịch Nhan thì lại giống cô trước kia hơn, con bé hoạt bát hiếu động, không thích những gì phức tạp, chỉ thích ăn và dùng những thứ đẹp đẽ.
"Mộ Ngôn, hãy tin tưởng mẹ."
Bạch Thanh Dung không muốn Bạch Mộ Ngôn sống quá mệt mỏi.
Có đôi khi quá chín chắn lại là một nỗi khổ.
Bạch Mộ Ngôn chính là đứa bé quá người lớn, cho nên rất nhiều lúc đến Bạch Thanh Dung cũng không hiểu rõ suy nghĩ của thằng bé, càng không biết con trai bảo bối của cô đang nghĩ gì, làm gì.
Thằng bé vẫn chỉ là trẻ con, không cần phải mệt mỏi như vậy.
Bạch Tịch Nhan chớp mắt nhìn hai mẹ con đang ôm nhau, cô nhóc tủi thân chạy tới giang tay nũng nịu: "Mẹ, con cũng muốn ôm."
Bạch Thanh Dung cười, lập tức ôm Bạch Tịch Nhan vào lòng.
Viên Minh đứng bên nhìn, không hề quấy rầy, ngược lại còn dùng ánh mắt ý bảo những người bên cạnh yên tĩnh một chút.
Bầu không khí ấm áp quanh quẩn giữa ba mẹ con.
Bạch Tịch Nhan ôm một lát, đột nhiên ngẩng đầu nói: "Mẹ, con nhớ ra rồi, hôm nay cô giáo có nói trong kì nghỉ sẽ có một hoạt động gia đình, muốn cha mẹ cùng tham gia..."
Nói đến đoạn sau, giọng Bạch Tịch Nhan càng lúc càng nhỏ, con bé chột dạ trước cái trừng mắt của anh trai.
Bạch Mộ Ngôn rất tức giận.
Đã trao đổi là không nói chuyện hoạt động gia đình này với mẹ, đến lúc đó sẽ xin nghỉ phép đi chơi là được, không ngờ Bạch Tịch Nhan lại lỡ lời vào lúc này.
Bạch Tịch Nhan tự biết mình lỡ lời, cô bé dè dặt đứng đó, không dám nói thêm câu nào nữa.
Viên Minh xoa đầu Bạch Mộ Ngôn rồi kéo tay Bạch Tịch Nhan nhỏ giọng hỏi: "Hoạt động gia đình à? Có phải bắt buộc cha mẹ và con cái cùng tham gia không?"
Bạch Tịch Nhan gãi đầu, cẩn thận nhớ lại lời của cô giáo.
"Hình như là vậy, còn phải mặc quần áo giống nhau, hình như gọi là quần áo gia đình. Tại anh kéo con chạy đi nên Tịch Nhan không nghe rõ."
Bạch Thanh Dung đau lòng xoa đầu Bạch Mộ Ngôn, lại nhìn Tịch Nhan nghiêm túc hỏi: "Tịch Nhan muốn tham gia sao?"
Bạch Tịch Nhan nhìn thoáng qua anh trai nhà mình, thấy không có gì đáng sợ mới gật đầu: "Tịch Nhan muốn tham gia! Lần nào thấy các bạn chơi Tịch Nhan cũng rất vui, Tịch Nhan cũng muốn chơi..."
Bạch Thanh Dung đau lòng nhéo má Bạch Tịch Nhan, cô quay đầu nhìn sang con trai.
Bạch Mộ Ngôn nghiêng đầu đi không nhìn mẹ.
Sao cậu lại không muốn tham gia chứ, lần nào có hoạt động kiểu này anh em cậu cũng phải trốn một chỗ nhìn các bạn chơi đùa náo nhiệt. Cậu chỉ là một đứa bé, sao không ngưỡng mộ cho được.
Chỉ thấy động tác đó Bạch Thanh Dung đã hiểu ngay, cô đưa ánh mắt cầu cứu Viên Minh.
"Viên Minh..."
"Thanh Dung, em biết mà, anh rất vui lòng." Cô còn chưa lên tiếng đã bị Viên Minh ngắt lời.
Viên Minh mỉm cười trịnh trọng nói, làm Bạch Thanh Dung đỏ mặt.
Sao anh lại không vui lòng được, vừa biết đến hoạt động kia, trong đầu anh đã tính toán cả trăm lần nên làm thế nào để Bạch Thanh Dung đồng ý cùng tham gia với mình.
Hoạt động gia đình, cùng Bạch Thanh Dung tham gia hoạt động gia đình.
Nghĩ thế Viên Minh không kìm được muốn bật cười.
Anh đã đợi bao lâu, làm bạn với Bạch Thanh Dung lâu như vậy, hôm nay mới có cơ hội tiến thêm một bước, sao anh có thể không nắm bắt.
Đừng nói là đang rảnh, cho dù bận tối mắt, anh cũng sẽ dành thời gian tham gia.
Bạch Thanh Dung nhìn hai bé con, mỉm cười nói: "Chúc mừng hai đứa, có thể tham gia hoạt động đó rồi. Chiều ngày kia chúng ta sẽ đến tham gia."
Đóng cửa triển lãm tranh một ngày cũng không sao, dù sao Vương Thục Vy cũng không có ở đây, người đến xem tranh cũng ít, người mua lại càng ít.
Tham gia hoạt động với con quan trọng hơn.
Bạch Thanh Dung nắm tay hai đứa trẻ, ngượng ngùng nhìn Viên Minh.
Dường như lần nào cũng là Viên Minh chăm sóc cô, cô lại như một gánh nặng, luôn gây phiền phức cho anh.
"Đi thôi."
Viên Minh đi đến bên Bạch Thanh Dung, dịu dàng nói. Vừa cúi đầu là có thể nhìn thấy đường nét như tranh vẽ của Bạch Thanh Dung. Rõ ràng cô không phải mĩ nhân, nhưng luôn khiến Viên Minh không kìm lòng được.