CHƯƠNG : GHEN TỴ ĐẾN PHÁT ĐIÊN
Lâm Thành Phong nói chưa dứt lời, nhưng vừa nói như vậy lại khiến Bạch Thanh Dung chợt nhớ đến quá khứ.
Vừa mới bắt đầu, Bạch Thanh Dung đã không có cảm giác an toàn, Lâm Thành Phong đã dụ dỗ cô như thế. Trong trí nhớ, hình như hắn luôn rất cưng chiều cô, luôn cố gắng đối xử tốt với cô. Chỉ là không biết từ lúc nào đã bắt đầu thay đổi.
"Sao anh lại ở đây." Bạch Thanh Dung khẽ hỏi, vừa rồi Lâm Thành Phong điên cuồng khiến cô hơi sợ. Trên môi vẫn còn cảm giác đau đớn nhắc nhở cô đây không phải cảnh trong mơ mà là sự thật.
Lâm Thành Phong thật sự hôn cô, ở thời điểm sau một năm hai người chia tay.
Rõ ràng vừa mới bắt đầu, cô thật sự rất hy vọng Lâm Thành Phong đuổi theo, hôn cô thật mạnh bạo thắm thiết, để cô không thể rời đi. Nhưng hôm nay ngược lại cô có chút gì đó không thích ứng và kháng cự.
Bạch Thanh Dung vừa dứt lời, sắc mặt Lâm Thành Phong thoáng cái đã sa sầm.
"Tên Viên Minh kia có cái gì tốt đáng để em chấp nhận lời cầu hôn của hắn." Lâm Thành Phong khổ sở nói, đôi mắt nhìn đăm đăm vào Bạch Thanh Dung.
Hai mắt Lâm Thành Phong và Viên Minh hoàn toàn không giống nhau. Viên Minh là dịu dàng, mà Lâm Thành Phong là bá đạo, là sự bá đạo có thể nuốt chửng hết tất thảy.
Bạch Thanh Dung lẩm bẩm nói: "Bởi vì đúng thời điểm."
Lâm Thành Phong thoáng cái bắt lấy tay Bạch Thanh Dung, nhiệt độ đôi mắt như đốt cháy cô: "Bây giờ em gọi điện cho Viên Minh, từ chối hắn đi."
Bạch Thanh Dung gạt phắt tay Lâm Thành Phong, có chút tuyệt vọng: "Tại sao? Tại sao em phải nghe lời anh? Lâm Thành Phong, đã lâu như vậy rồi tại sao anh không thể tha cho tôi, tại sao còn bắt tôi sống dưới bóng ma của anh."
Lâm Thành Phong lo lắng nhìn Bạch Thanh Dung, không khỏi cười lạnh.
"Em hỏi anh tại sao ư?"
Bởi vì ngay lúc em chấp nhận lời cầu hôn của hắn, anh đã ghen tỵ đến nổi điên.
Những lời này Lâm Thành Phong không hề nói ra, chỉ từng bước tiến lại gần Bạch Thanh Dung, bao trọn cô trong lòng mình, gằn từng câu từng chữ: "Cũng bởi vì chúng ta còn chưa ly hôn, em vẫn là vợ hợp pháp của anh. Em nói xem, một bên em đã kết hôn, một bên lại chấp nhận lời cầu hôn của người đàn ông khác, anh có nên yêu cầu em từ chối hay không?"
Anh điên rồi, hoàn toàn điên rồi. Bạch Thanh Dung khiếp sợ nghĩ, nhìn Lâm Thành Phong với ánh mắt sợ hãi.
Ai ngờ một giây sau, Lâm Thành Phong ôm chầm lấy Bạch Thanh Dung. Vòng ôm của Lâm Thành Phong rất chắc chắn, vậy mà Bạch Thanh Dung chẳng hề lưu luyến, vừa đánh Lâm Thành Phong vừa giãy dụa: "Anh định dẫn tôi tới chỗ nào! Buông ra, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!"
Trong lòng Bạch Thanh Dung chỉ có nỗi sợ hãi, cô sợ Lâm Thành Phong kích động sẽ làm gì đó, sợ mình đêm nay sẽ quay trở về như quá khứ.
Sự điên cuồng của Lâm Thành Phong cô đã từng nếm trải, sự lành lùng và vô tình của hắn, cô cũng quá rõ ràng. Một khi đã vạch mặt, đôi mắt Lâm Thành Phong chẳng còn có chữ thương tiếc mà thay vào đó là sự lạnh băng.
Lâm Thành Phong thấy Bạch Thanh Dung vùng vẫy, đột nhiên bật cười: "Thanh Dung, dù em làm thế nào cũng không thoát khỏi anh đâu. Còn không bằng giữ sức lực, em thấy có đúng không?"
Những nắm đấm kia nện trên người Lâm Thành Phong chẳng có chút đau đớn nào dù chỉ một chút. Mấy ngày qua, nỗi đau trong lòng như thể trăm nghìn vết thương lở loét, tựa như móc tim, cô làm sao biết được.
"Rốt cuộc anh muốn thế nào?" Nghe thấy lời nói của Lâm Thành Phong, Bạch Thanh Dung thôi giãy dụa, có chút tuyệt vọng hỏi.
Không thể phủ nhận, cô sợ Lâm Thành Phong, nhất là Lâm Thành Phong đang nổi điên xuất hienj ở đây.
Lâm Thành Phong dừng bước lại, xe của hắn đỗ ngay phía trước, mà chỗ hắn đang đứng chính là vị trí mà Viên Minh cầu hôn với Bạch Thanh Dung.
Bạch Thanh Dung run bắn, hơi sợ hãi nhìn hắn. Mặc dù biết mình sẽ không có chuyện gì, ít nhất sẽ không chết, nhưng cô vẫn sợ Lâm Thành Phong sẽ làm gì đó.
Hai đứa bé còn đợi cô ở nhà, nhất định không thể về, không thể để hai đứa bé trông thấy Lâm Thành Phong. Bí mật mà cô giấu diếm nhiều năm như vậy, không thể bị hủy hoại chỉ trong chốc lát của tối nay được.
Bạch Thanh Dung không biết tình cảnh sau khi hai đứa bé nhìn thấy Lâm Thành Phong, nhưng cô không muốn để hai đứa biết đến sự tồn tại của Lâm Thành Phong. Ít nhất hãy để cho bọn chúng tin tưởng rằng bố mình thật sự đã qua đời vì tai nạn giao thông. Như vậy mới là kết quả tốt nhất.
Lâm Thành Phong nhìn Bạch Thanh Dung trầm ngâm, cô cố gắng lắm mới bình tĩnh lại, Lâm Thành Phong lại cảm thấy cô đơn: "Bạch Thanh Dung, quả thật trong lòng em không có anh một chút nào sao?" Quả thật em đã quên hoàn toàn anh, quên sạch chút kỷ niệm của chúng ta hay sao?
Lâm Thành Phong yêu Bạch Thanh Dung bao nhiêu thì bây giờ đau đớn bấy nhiêu.
Bạch Thanh Dung nghe thấy giọng nói của Lâm Thành Phong, dừng lại suy nghĩ, không biết trả lời thế nào. Nếu là trước kia, cô chắc chắn đã cười nói trêu chọc, nếu xảy ra vào lúc cô vừa mới rời khỏi hắn, chắc chắn cô sẽ tràn đầy thù hận. Nhưng hôm nay, năm, sáu năm đã qua, Bạch Thanh Dung cũng không biết mình vẫn còn hận hay là đã bình thản rồi. Cuộc sống khó khăn hơn nữa trôi qua, dù không có Lâm Thành Phong ở đây, hình như Bạch Thanh Dung vẫn cảm thấy rất bình thường.
Lâm Thành Phong không cho Bạch Thanh Dung cơ hội trả lời, dường như sợ câu trả lời của cô vậy. Hắn mở xe thoăn thoắt, nhét Bạch Thanh Dung vào trong.
Không gian trong xe rất lớn, đủ cho hai người. Bạch Thanh Dung đụng đầu vào cửa xe, đau nhói nhìn Lâm Thành Phong. Một giây sau, Lâm Thành Phong kéo Bạch Thanh Dung vào lòng, hôn thật sâu.
Lần này Bạch Thanh Dung không hề kháng cự, chỉ thầm nghĩ ngợi trong lòng. Nếu cứ tiếp tục như vậy là không được, cô phải tìm một cơ hội chạy trốn, nếu không nhất định sẽ xảy ra chuyện. Đáng lẽ vừa nãy không để Viên Minh đi thì tốt.
Bạch Thanh Dung đột ngột cắn môi Lâm Thành Phong, cảm thấy trong miệng hai người nồng nặc mùi máu tươi.
"Không ngờ em lại thích uống máu của anh đến thế." Lâm Thành Phong liếm vết máu trên môi, tươi cười.
Bạch Thanh Dung chỉ cảm thấy hình như bây giờ Lâm Thành Phong đã phát điên vậy, khiến người ta sợ hãi.
Cô lặng lẽ lấy điện thoại di động ra, vừa định lén gọi cho Viên Minh thì đã bị Lâm Thành Phong phát hiện.
Lâm Thành Phong giật phắt lấy điện thoại của cô, nhìn tên người gọi phía trên đầu, ánh mắt tràn đầy sự lạnh lùng.
"Viên Minh á? Em thích hắn vậy sao?"
Bạch Thanh Dung cố gắng rụt người lại, nói lắp bắp: "Không..."
Lâm Thành Phong cười khẩy, trực tiếp đưa điện thoại qua cửa sổ và ném xuống với một đường cong hoàn mỹ.
Bạch Thanh Dung trông thấy điện thoại di động của mình bay theo đường parabol và rơi cách đây không xa, bỗng có chút xót xa. Mình còn chưa gọi đi, một số thứ còn lưu trong trong điện thoại, không biết chiếc điện thoại này có hỏng không nữa.
Nhưng trước mắt Bạch Thanh Dung còn lo lắng cho tình trạng của mình hơn.
Bạch Thanh Dung im lặng, không muốn đi chọc giận Lâm Thành Phong vào lúc này. Trực giác mách bảo cô rằng, bây giờ mà làm Lâm Thành Phong tức giận sẽ chỉ làm sự việc trở nên tồi tệ hơn.
Nhưng có nguyên tắc không thể thay đổi được. Chuyện này xảy ra một lần thì được, nhưng nhất định phải xử lý dứt điểm, không thể để nó xảy ra lần nữa.
Điện thoại Lâm Thành Phong đột ngột đổ chuông. Tiếng chuông quen thuộc vang lên, trong phút chốc Bạch Thanh Dung bỗng ngẩn ngơ.
Thì ra Lâm Thành Phong vẫn không thay đổi nhạc chuông...
Bạch Thanh Dung có chút thương cảm khó hiểu, lắc đầu muốn xua đi những cảm xúc này. Phụ nữ đều đa sầu đa cảm như thế, biết rõ không thể nào mà từ đầu đến cuối toàn ôm ảo tưởng.
"Anh thả tôi đi, được không?" Bạch Thanh Dung cúi đầu, gần như cầu khẩn.
Giọng nói hơi nghẹn ngào khiến Lâm Thành Phong trầm mặc. Anh không nói ra được lời gì quá dễ nghe, nhưng nếu phải để Bạch Thanh Dung đi, thực ra trong lòng cũng không muốn.
"Em cứ muốn chạy trốn khỏi tôi đến vậy ư? Giống như trước đây, ngoan ngoãn sống bên cạnh anh không được sao?" Lâm Thành Phong nhìn xoáy vào Bạch Thanh Dung.
Viên Minh là cái gai trong lòng hắn, có nguy cơ làm mất đi Bạch Thanh Dung nên hắn không dám và không muốn nếm thử.
Nếu quả thật cần thiết, hắn thà rằng bẻ gãy đôi đánh của Bạch Thanh Dung cũng muốn trói chặt cô ở bên mình.
Chuông điện thoại bướng bỉnh vang lên, dường như nếu không bắt máy sẽ quyết không chịu thôi.
"Anh không nghe điện thoại à?" Bạch Thanh Dung khẽ nói. Bất kể thế nào, có thể dời sự chú ý của hắn đi chút nào hay chút ấy. Ít nhất cô nên tìm cơ hội chạy trốn cho mình.
Lâm Thành Phong phiền não nhìn di động, tuy rằng rất không muốn nhưng vừa phát triển công ty ở thành phố này, có rất nhiều công việc phải xử lý. Nếu công ty xảy ra chuyện, cơ hội gặp mặt Bạch Thanh Dung càng ít hơn.
Lâm Thành Phong không khỏi có chút nhức đầu, trên màn hình điện thoại hiển thị dãy số xa lạ.
Vừa mới bắt máy, đã nghe thấy giọng nói ngọt ngào: "Thành Phong, em là Đinh Mẫn Ly đây."
Bạch Thanh Dung lặng lẽ nhìn Lâm Thành Phong, thấy biểu cảm trên mặt hắn dịu đi trong thoáng chốc, trong lòng bỗng có cảm xúc là lạ.
Chỉ là cô không ngờ, vẻ mặt Lâm Thành Phong dịu đi chỉ vì cuộc gọi này không phải là về chuyện của công ty. Hắn có chút nhẹ nhõm chỉ vì có thể nhanh chóng giải quyết cuộc gọi này mà thôi.
"Thành Phong, em nhớ anh lắm, đã lâu lắm rồi em chưa gặp anh..." Đầu bên kia điện thoại thấy không được đáp lại, lại nũng nịu nói.
Bạch Thanh Dung cười khẩy, cảm thấy xấu hổ vì nỗi mong đợi trong thâm tâm mình.
Cũng phải, dù sao đã nhiều năm như vậy, làm sao có chuyện bên cạnh Lâm Thành Phong chẳng có bóng hồng nào.
Đàn ông ấy à, đều là kẻ háo sắc hết. Nếu nói năm, sáu năm liền bên cạnh chẳng có đàn bà, nói ra ngay cả quỷ cũng không tin.
Rõ ràng biết đạo lý này, cũng biết rõ tính cách Lâm Thành Phong, nhưng tại sao thâm tâm cô lại có chút mong đợi chứ.
Bạch Thanh Dung có chút hụt hẫng, phần nhiều hơn là căm hận. Cô hận chính bản thân mình đã yêu Lâm Thành Phong.
Lâm Thành Phong nhức đầu day mi tâm: "Cô có chuyện gì thì nói nhanh lên." Lâm Thành Phong bắt đầu mất kiên nhẫn.
Bạch Thanh Dung để ý quanh người Lâm Thành Phong toát ra hơi thở lạnh lùng, cô cắn răng, lặng lẽ nhích tới gần cửa xe.
Cửa xe không khó, chỉ cần hành động nhanh một chút, chạy nhanh một chút thì chắc chắn Lâm Thành Phong chẳng thể bắt được.
Ba, hai, một...
Bạch Thanh Dung nghiến chặt răng, vội vã đạp mở cửa xe, lảo đảo chạy đi.
Lâm Thành Phong không ngờ Bạch Thanh Dung đột nhiên chạy trốn, ngẩn người mở to mắt nhìn cô.