CHƯƠNG : TRỜI ĐẤT TẠO NÊN
“Cô chủ, tài xế đã đến. Đến lúc đi chụp ảnh cưới rồi.” Cúc cầm một chiếc áo khoác kiểu nữ đi tới bên cạnh Bạch Thanh Dung, kính cẩn nói.
Bạch Thanh Dung không hề biết đến việc ảnh cưới, lúc Cúc vừa mới nói cô còn vô cùng ngạc nhiên. Thoáng nghĩ kết hôn thì phải chụp ảnh cưới, cô cũng bình thường trở lại.
Bạch Thanh Dung gật đầu, Cúc đưa áo khoác cầm trong tay cho Bạch Thanh Dung: “Cô chủ, trời thu lạnh mang áo khoác để trên xe, phòng khi cần.”
“Cám ơn.” Bạch Thanh Dung đón lấy áo khoác Cúc đưa tới, ra ngoài lên xe rời đi.
Xe nhanh chóng chạy đến studio ảnh cưới Đỗ Sương, Lâm Thành Phong lịch thiệp đi đến mở cửa xe cho Bạch Thanh Dung, còn lịch thiệp đưa tay cho Bạch Thanh Dung nắm lúc xuống xe.
Bạch Thanh Dung nhìn chằm chằm bàn tay Lâm Thành Phong đưa tới, chần chờ một lúc rồi đặt tay mình lên tay của Lâm Thành Phong, tao nhã xuống xe.
Lâm Thành Phong nắm tay Bạch Thanh Dung vào studio ảnh cưới Đỗ Sương, hôm nay anh đã bao toàn bộ nơi này, ngoài nhiếp ảnh gia và thợ trang điểm thì không có một người dư thừa nào.
Anh không muốn lúc anh và cô vợ anh yêu chụp ảnh cưới lại có người không liên quan làm phiền bọn họ, nên đã đuổi hết mọi người. Lúc đầu anh muốn đưa cô vợ nhỏ của mình đến hồ Nhĩ Hải ở Đại Lý - Vân Nam chụp ảnh cưới, nhưng do thời gian hôn lễ khá gấp rút nên không kịp.
Anh không thể làm gì khác hơn là hoãn lại kế hoạch này, sau hôn lễ, anh nhất định phải đưa cô vợ nhỏ của anh bay khắp thế giới, thăm thú tất cả cảnh đẹp trên thế giới một lần mới được.
Lâm Thành Phong chìm trong suy nghĩ của mình dẫn Bạch Thanh Dung đi, trên đường đi vào, lọt vào mắt của Bạch Thanh Dung là cảnh chụp trong nhà sang trọng và vườn hoa ngoài trời, đình đài lầu các không thiếu những công trình nhỏ giả cổ kiểu Anh, studio ảnh cưới Đỗ Sương này rộng ít nhất sáu ngàn mét vuông.
Là một studio ảnh cưới mà nói, diện tích hơn sáu trăm mét vuông đã tốt lắm rồi, studio ảnh cưới Đỗ Sương này lại rộng đến sáu ngàn mét vuông.
Nhiếp ảnh gia và thợ trang điểm thấy Lâm Thành Phong đến đều nhiệt tình tiến lên đón, người mà studio ảnh cưới Đỗ Sương bọn họ tiếp đón đều là khách hàng thượng lưu, tuyệt đối không hề xa lạ với Lâm Thành Phong.
Đoàn người đều hiểu phục vụ thật tốt cho Lâm Thành Phong là việc quan trọng thế nào, một nhiếp ảnh gia tóc ngắn hoa râm dẫn đầu cùng với những thợ trang điểm chào đón nói: “Hoan nghênh chủ tịch Lâm đã chọn studio ảnh cưới Đỗ Sương, chúng tôi nhất định không phụ sự lựa chọn của chủ tịch Lâm.”
“Bắt đầu đi, hãy trang điểm cho vợ tôi thật xinh đẹp.” Lâm Thành Phong cười nói, nhờ việc chụp ảnh cưới, lúc này anh mới thực sự cảm nhận được sự ngọt ngào và hạnh phúc khi kết hôn, cách nói chuyện với người khác cũng ôn hòa hơn nhiều.
Dáng vẻ hiền hòa của Lâm Thành Phong cũng khiến nhiếp ảnh gia kinh ngạc, nghe đồn Lâm Thành Phong quyết đoán lạnh lùng như núi băng ngàn năm, hôm nay gặp mặt dường như cũng không lạnh lùng như lời đồn, xem ra rất nhiều lời đồn không thể tin được.
“Chủ tịch Lâm yên tâm, không để khách hàng thất vọng chính là phương châm của chúng tôi.” Nhiếp ảnh gia cười nịnh nói, nháy mắt với các thợ trang điểm sau lưng: “Còn không mau đưa cô Lâm đến phòng trang điểm.”
Lúc này, những cô gái mặc đồng phục trắng mới phản ứng lại sau khi ngắm nhìn gương mặt đẹp trai của Lâm Thành Phong, chú ý tới Bạch Thanh Dung bên cạnh Lâm Thành Phong. Trong lòng họ không cầm được thất vọng, các cô vất vả lắm mới gặp được người đàn ông đẹp trai như vậy, lại là lúc anh đưa vợ đi chụp ảnh cưới.
“Cô Lâm, mời theo tôi.” Một cô gái mặc váy trắng đi tới trước mặt Bạch Thanh Dung, kính cẩn nói, Bạch Thanh Dung buông tay Lâm Thành Phong đi cùng cô gái đó tới phòng trang điểm, không biết vì sao giọng nói của cô thợ trang điểm này dường như cô đã nghe ở đâu đó, trong chốc lát lại không nhớ ra.
Sau khi đến phòng trang điểm, Bạch Thanh Dung ngồi trước gương trang điểm gắn vô số chiếc đèn lẳng lặng đợi cô thợ trang điểm sắp xếp, cô thợ trang điểm nhìn sơ khuôn mặt của Bạch Thanh Dung rồi khách sáo nói: “Cô Lâm, khí chất và vẻ đẹp của cô đều rất hài hòa, không cần trang điểm quá đậm, tôi trang điểm đơn giản, vẽ mắt đơn giản một chút, được không?”
Bạch Thanh Dung nghe xong, hài lòng nói: “Được, đơn giản một chút là được.” Bạch Thanh Dung nhìn ảnh cưới người khác chụp đều trang điểm đậm, lớp phấn dày đến mức có thể thổi ra bụi, cô chỉ thích đơn giản thôi. Chụp ảnh lưu lại khoảnh khắc tự nhiên tốt hơn là chụp ảo đến mức không nhận ra mình như những người khác.
Có được sự đồng ý của Bạch Thanh Dung, cô thợ trang điểm bắt đầu thành thạo dưỡng da cho Bạch Thanh Dung trước khi trang điểm, đồ trang điểm đều là hàng cao cấp do Lâm Thành Phong sai người đưa đến lúc sáng như son môi Chanel, phấn Lancôme, kem nền Armani...
Da của Bạch Thanh Dung vốn khá đẹp, hơn nữa những đồ trang điểm cô thợ trang điểm dùng đều nổi tiếng có chất lượng cực tốt, đã đẹp càng thêm đẹp, Bạch Thanh Dung trang điểm xong cảm giác rất nhẹ nhàng, đuôi mắt đánh khói nhẹ, đôi môi tô son đỏ càng làm nổi bật đôi mắt đẹp như nước Tùa thu của cô.
“Cô Lâm, cô thật xinh đẹp.” Thợ trang điểm trang điểm xong cho Bạch Thanh Dung hết lời khen ngợi, cô đã từng trang điểm cho nhiều cô gái nổi tiếng nhưng chưa thấy ai trang điểm nhẹ nhàng đơn giản như Bạch Thanh Dung mà lại có khí chất xinh đẹp tĩnh lặng thế này.
“Cảm ơn.” Bạch Thanh Dung gật đầu đáp, trong hiểu biết của cô, khi được người khác khen ngợi thì nên lịch sự đón nhận chứ đừng khiêm tốn từ chối, bởi như thế không lịch sự.
Sau khi trang điểm xong, cô thợ trang điểm vỗ tay ý bảo hai cô gái sau lưng Bạch Thanh Dung mang trang phục qua đây, hai cô gái hiểu ý đi đến một căn phòng khác.
Chỉ chốc lát sau, hai cô gái ôm một chiếc hộp rất lớn màu kem đi vào, cô thợ trang điểm đi đến mở một chiếc hộp trong số đó, nói: “Cô Lâm, hôm nay bộ trang phục đầu tiên lấy tình yêu thuần khiết làm chủ đạo, cô mặc bộ áo cưới này trước nhé?”
“Cô cứ sắp xếp là được.” Bạch Thanh Dung nói, cô chỉ cần phối hợp với Lâm Thành Phong đã sớm sắp xếp ổn thỏa mọi thứ là được, nếu cô và Lâm Thành Phong đã muốn cùng nhau đi hết cuộc đời thì cô phải là một cô vợ ngoan nghe lời.
Sau khi hai cô gái mặc váy trắng giúp Bạch Thanh Dung mặc chiếc áo cưới trắng thanh khiết, cô thợ trang điểm cầm hộp trang điểm chỉnh lại lớp phấn cho Bạch Thanh Dung, đeo chiếc dây chuyền nữ hoàng đấu giá được từ hoàng gia nước T lên cổ Bạch Thanh Dung.
Một chiếc váy cúp ngực đuôi dài thêu gấm đơn giản tinh tế, đuôi váy thướt tha được may từ lụa tơ tằm và voan làm nổi bật vòng eo của Bạch Thanh Dung, đồng thời cũng không mất đi sự nữ tính dịu dàng, sợi dây chuyền kim cương lấp lánh như sao trời tô điểm cho xương quai xanh mịn màng càng khiến Bạch Thanh Dung xinh đẹp động lòng người.
“Ây da, khí chất của cô Lâm còn hơn cả vương phi hoàng gia nước T. Đoan trang, dịu dàng, tĩnh lặng.” Cô thợ trang điểm không ngớt lời khen ngợi.
Bạch Thanh Dung chỉ lịch sự cười: “Có thể bắt đầu chưa?” Bạch Thanh Dung thầm mong mau chóng kết thúc quá trình này, lát nữa đến bệnh viện mới không quá muộn.
Cô thợ trang điểm tiến đến búi mái tóc đen nhánh của Bạch Thanh Dung theo kiểu nữ vương, cài chiếc vương miện kim cương tím nhạt trên tóc rồi thốt lên: “Hoàn hảo! Cô Lâm, lát nữa anh Lâm thấy cô như vậy, chắc chắn sẽ rất kinh ngạc.”
Cô thợ trang điểm nháy mắt với cô gái mặc váy trắng bên cạnh, cô gái đó bèn đi đến từ từ đẩy cửa lớn của phòng trang điểm ra, Bạch Thanh Dung mặc áo cưới đuôi cá đơn giản thanh lịch chầm chậm bước ra ngoài.
Lâm Thành Phong đã sớm thay bộ vest Armani xanh lam, vóc dáng cao thẳng tắp, Lâm Thành Phong vừa nghe điện thoại xong, đưa mắt nhìn Bạch Thanh Dung từ từ bước về phía mình.
Cánh tay cúp điện thoại ngừng nửa nhịp trên không trung, đôi mắt sâu lắng ánh lên sự mờ ám. Khóe môi khẽ nhếch một nụ cười không dễ nhận ra, anh biết Bạch Thanh Dung xinh đẹp không thể tả, thần thái ngời ngời, chỉ không ngờ rằng Bạch Thanh Dung mặc áo cưới đơn giản lại đẹp như vậy.
Tựa như tiên nữ hạ phàm, tiên nữ đó đang mặc áo cưới bước về phía anh, lần đầu tiên trong đời Lâm Thành Phong rung động như thế, rung động đến mức không biết tiếp theo nên làm gì.
Nhiếp ảnh gia thấy Lâm Thành Phong ngây người nhìn cô dâu, trong lòng không khỏi bùi ngùi: Người đàn ông mạnh mẽ cũng có tình cảm, người anh hùng có vĩ đại hơn nữa cũng không thể thoát khỏi ải mỹ nhân.
Bạch Thanh Dung đi tới trước mặt Lâm Thành Phong, thấy Lâm Thành Phong ngây ngốc nhìn mình, cô hơi ngượng ngùng nhẹ nhàng nói: “Trên mặt em có dính gì sao? Anh nhìn chằm chằm em làm gì vậy.”
Bạch Thanh Dung càng thẹn thùng lại càng tăng thêm sự yêu kiều của thiếu nữ nhìn Lâm Thành Phong ngứa ngáy trong lòng, nếu không phải hôm nay là ngày chụp ảnh cưới, Lâm Thành Phong quả thực muốn “xử” luôn Bạch Thanh Dung.
Một lát sau, Lâm Thành Phong kiềm chế ham muốn trong lòng, dịu dàng nói: “Thanh Dung, hôm nay em rất đẹp.” Nghe được lời khen của Lâm Thành Phong dành cho mình, Bạch Thanh Dung quả thực không biết nói gì cho phải, quay mặt qua chỗ khác, bẽn lẽn nhìn Lâm Thành Phong.
“Chủ tịch Lâm, chúng ta có thể bắt đầu chụp ảnh rồi, mời theo tôi đến nơi chụp ảnh.” Nhiếp ảnh gia lên tiếng nhắc nhở, vì tiết kiệm thời gian chụp ảnh cưới Lâm Thành Phong mới bao toàn bộ studio ảnh cưới Đỗ Sương, nếu làm lỡ thời gian, đến lúc đó Lâm Thành Phong không thanh toán thì sẽ lỗ mất.
Là một nhiếp ảnh gia độc thân, thực sự không muốn nhìn tiếp hai người này ngọt ngào qua lại nữa.
“Ừ.” Lâm Thành Phong trầm giọng nói, vươn tay kéo Bạch Thanh Dung đi đến nơi chụp ảnh. Vì đuôi áo cưới của Bạch Thanh Dung quá dài, Lâm Thành Phong phải đi chậm lại chờ Bạch Thanh Dung, bước từng bước một cực kỳ giống với cảm giác đang bước vào lễ đường. Thời khắc này Lâm Thành Phong lại có chút gấp gáp, hy vọng hôn lễ nhanh đến.
Nhiếp ảnh gia nhanh chóng đưa Lâm Thành Phong và Bạch Thanh Dung đến nơi có đình đài lầu các, nơi chụp ảnh là con suối có cây cầu nhỏ bắc qua. Studio ảnh cưới Đỗ Sương không giống với những nơi chụp ảnh cưới khác ở chỗ tất cả các cảnh đều là thật, tuyệt đối không chỉnh sửa photoshop.
“Chủ tịch Lâm, đây chính là chủ đề chụp ảnh đầu tiên của chúng ta: tình yêu thuần khiết. Tình yêu thuần khiết với phong cách đơn giản là sự dịu dàng giữa hai người, nên tư thế cứ như bình thường, lát nữa anh và cô Lâm cứ theo hướng dẫn của tôi là được.” Nhiếp ảnh gia vừa điều chỉnh máy ảnh vừa nói một vài việc đơn giản cho hai người.
“Vậy bây giờ chúng ta bắt đầu chụp.” Nhiếp ảnh gia điều chỉnh xong máy ảnh, ra hiệu cho các trợ lý cầm tấm hắt sáng và điều chỉnh ánh sáng chuẩn bị.
Lâm Thành Phong ít khi chụp ảnh nên tư thế chụp hình đều là đơn giản ôm Bạch Thanh Dung, hoặc ôm nhẹ eo Bạch Thanh Dung say đắm nhìn cô.
Cho dù là những động tác đơn giản, nhiếp ảnh gia cũng chụp liên tục. Động tác đơn giản thì có sao, nhan sắc và thần thái của hai người đều như hoàng tử công chúa. Dù chỉ đứng yên thôi cũng đã đẹp cảnh rồi.
Kiểu người đàn ông như Lâm Thành Phong và cô gái như Bạch Thanh Dung chính là người mẫu hoàn hảo mà các nhiếp ảnh gia yêu thích nhất, không cần người dạy bọn họ tạo kiểu. Chỉ cần hai người kề sát nhau thì đã có cảm giác như một cặp đôi trời đất tạo nên, xứng đôi vừa lứa.
Đèn máy ảnh tách tách không ngừng, Bạch Thanh Dung và Lâm Thành Phong chuyển đổi vài động tác đơn giản. Bộ ảnh thứ nhất nhanh chóng chụp xong, cũng đã có kinh nghiệm từ bộ ảnh đầu tiên.
Lúc bắt đầu chụp bộ ảnh thứ hai, tiến độ đẩy nhanh hơn, cô thợ trang điểm dẫn Bạch Thanh Dung vào phòng trang điểm thay một bộ áo cưới cúp ngực xòe đuôi dài màu tím ombre. Hai người theo chân nhiếp ảnh gia đến một khu vườn có cây tử đằng tím, nhanh chóng hoàn thành bộ ảnh.
Sau khi chụp xong, nhiếp ảnh gia xem lướt qua thành quả trong máy ảnh, nở nụ cười rạng rỡ. Hình chủ tịch Lâm và cô Lâm trong máy ảnh quả thực xinh đẹp khiến người khác ngại ngần không dám nhìn thẳng, là một nhiếp ảnh gia, có thể chụp được những bức hình đẹp như vậy là việc rất đáng tự hào.
“Chủ tịch Lâm, cô Lâm, kết quả chụp hình hôm nay rất tốt. Tối nay, studio Đỗ Sương chúng tôi sẽ làm việc xuyên đêm để kịp gửi sản phẩm đến nhà chủ tịch Lâm vào sáng mai.” Nhiếp ảnh gia kính cẩn nói, tuy ảnh chụp rất đẹp, nhưng đương nhiên không thể quên khách hàng của mình.
Lâm Thành Phong hiểu ý gật đầu, trầm giọng nói: “Tất cả thành phẩm đều không thể thiếu, không thể làm lỡ hôn lễ.”
“Yên tâm, chủ tịch Lâm, những việc này cứ trông cậy vào tôi.” Nhiếp ảnh gia vỗ ngực đảm bảo nói.
“Cô Lâm, mời theo tôi đến phòng trang điểm thay quần áo.” Cô thợ trang điểm bên cạnh Bạch Thanh Dung kính cẩn nói. Bạch Thanh Dung gật đầu theo cô thợ trang điểm đi vào phòng trang điểm thay lại trang phục mình mặc lúc tới, cô thợ trang điểm thành thạo tẩy trang cho Bạch Thanh Dung.
Bạch Thanh Dung thay trang phục của mình xong mới cảm thấy nhẹ nhõm, có trời mới biết mặc dù buổi chụp kéo dài chưa tới hai tiếng nhưng cô thực sự cảm thấy nó dài như cả thế kỷ. Cô không ngừng thay đổi tư thế chụp và trang phục, khuôn mặt cười đến mức sắp đơ cứng.
May mà chỉ có hai bộ áo cưới, nếu nhiều hơn, chắc cô sẽ phá vỡ sự nhịp nhàng mất. “Cô Lâm, được rồi.” Cô thợ trang điểm cười nhẹ nói.
“Cảm ơn, vất vả rồi.” Bạch Thanh Dung nói lời cám ơn rồi đi ra khỏi phòng trang điểm, lúc này Lâm Thành Phong đã không còn ở đây, nhiếp ảnh gia tiến lên kính cẩn nói: “Cô Lâm, anh Lâm có việc đi trước. Để tôi nói tài xế đưa cô về.”
“Ừ, tôi biết rồi. Cám ơn anh.” Bạch Thanh Dung nói lời cảm ơn nhiếp ảnh gia rồi lên xe, tài xế Kiệt lập tức cho xe chạy về nhà họ Lâm.
Sau khi lên xe, lúc đầu Bạch Thanh Dung muốn Kiệt chạy đến bệnh viện, nhưng không ngờ sau khi chụp ảnh cô hơi mệt, vừa lên xe thì cơn buồn ngủ ập đến, đành dời kế hoạch thăm mẹ vào ngày mai.
Bạch Thanh Dung vừa đi, phía sau liền có một chiếc xe màu trắng theo sát. Người lái xe là một trong những cô gái váy trắng thay trang phục cho Bạch Thanh Dung, nhưng Bạch Thanh Dung đang nhắm mắt nghỉ ngơi trong xe không hề chú ý tới người theo dõi phía sau.