Chương
“Cậu gấp cái gì mà gấp? Tôi đã lập được công lớn như vậy rồi, để tôi khoe chút không được à.”
“Cậu có tin bây giờ tôi lập tức đến chỗ cậu treo ngược cậu lên cây, sau đó vung tiền đưa cậu lên trang nhất của số báo sáng mai không, cho cậu khoe đến bao giờ chán thì thôi”
Dù lời của Lâm Quân nói nghe giống như là đang đùa giỡn, nhưng lại chứa đầy vẻ uy hiếp.
“Đừng đừng đừng, tôi nói, để tôi nói. Người của chúng ta tra ra được video ở con phố nơi mà Nhật Linh bị cướp đi năm ấy, cậu đoán xem thế nào? Người trong video kia chính là người mà chúng ta đã chụp được.”
Trong giọng nói của Hà Dĩ Phong không hề che giấu vẻ đắc ý, dù sao thì chuyện cũng đã qua những ba năm, anh ta tra ra được đến từng này cũng là không dễ dàng.
“Quả là không ngoài dự đoán của tôi!”
“Vậy giờ sao đây, chuyện cậu giao cho tôi cũng đã làm xong xuôi u tính cảm ơn tôi thế nào đây!” Hà Dĩ Phong cười hỏi, muốn nhân cơ hội này vơ vét một khoản từ tay Lâm Quân.
“Cậu vội gì chứ, chuyện vẫn còn ở phía sau mà”
“Lâm Quân cái đồ lừa đảo nhà cậu!” Hà Dĩ Phong giận dỗi quát, Lâm Quân đang tính vắt kiệt sức lao động của anh ta đây mà.
“Tôi lừa cậu chỗ nào đâu?” Lâm Quân cong môi cười, không thể không nói gia thế và bối cảnh của Hà Dĩ Phong đã giúp ích cho anh rất nhiều.
“Thôi, đúng là kết sai bạn mà” Hà Dĩ Phong thở dài, chợt thấy bất lực.
“Đừng nói nhảm, chúng ta vẫn không rõ người này vì tiền mà bắt cóc Lê Nhật Linh, hay là bị người khác xúi giục.”
“Hản là do ai đó xúi giục, nếu không, tại sao khi nhìn thấy Jackson xuất hiện cùng với Lê Nhật Linh”
“Cũng không chắc, biết đâu đó chỉ là một sự trùng hợp. Có thể là người này ngấm ngầm thực hiện vụ bắt cóc Lê Nhật Linh sau lưng ông chủ cho nên hiện tại vừa hay lại chúng minh được thân phận của mình trước Jackson Lâm Quân nhìn ánh đèn le lói ở đằng xa trong bóng tối, trong lòng có suy nghĩ phức tạp.
Rốt cuộc, chuyện này liên lụy tới rất nhiều người, mặc dù suy đoán cũng vô cùng khả thi, nhưng nó cũng không đủ để trở thành cở sở cho căn cứ của sự việc. Mỗi bước đi đều có thể ảnh hưởng tới toàn cục, một bước sai là sai vạn dặm Anh đương nhiên không dám bất cẩn, liếc nhìn mọi người trong nhà vẫn đang chìm đắm trong hạnh phúc, đối với anh mà nói, bảo vệ bọn họ là việc anh phải làm.
“Vậy thì cậu định làm gì tiếp theo!Hiện tại người biết được sự tình năm đó ngoài Nhật Linh thì chỉ còn người đó. Lê Nhật Linh cũng đã nói rằng cô ấy cũng không rõ tình huống lúc đó.Chẳng lẽ mình lại đem trói người này về cho cậu”
Hà Dĩ Phong nói thẳng, đưa ra sự nghỉ ngờ của mình đối với vấn đề của Lâm Quân “Đúng, chính là như thế”
Mắt của Lâm Quân sáng lên, anh nghĩ rằng ý tưởng của Hà Dĩ Phong cũng không phải là không thực hiện được “Sao cơ? Như thế là sao?”
“Trói người này lại!”
“Chuyện này không được đâu! Bắt cóc là phạm pháp đấy”
Hà Dĩ Phong đang uống nước, khi nghe Lâm Quân nói vậy, anh ta phun ra một ngụm nước.
“Cậu mà còn sợ phạm pháy hay sao?”
Lâm Quân nheo mắt cười.
“Đương nhiên, tôi chính là một công dân tốt có ý thức tuân thủ pháp luật đấy” Hà Dĩ Phong bất dắc dĩ biện hộ cho bản thân “Tội bắt cóc nhằm mục đích tống tiền hoặc bắt cóc người khác làm con tin, thì bị phạt tù có thời hạn không dưới mười năm hoặc tù chung thân, phạt tiền hoặc tịch thu tài sản; nếu tình tiết ít nghiêm trọng thì bị phạt tù có thời hạn không dưới năm năm nhưng không quá mười năm, cũng bị phạt tiền. Cậu không tống tiền của người ta mà chỉ muốn hỏi chân tướng sự việc, cùng lắm thì bị phạt tù năm hay sáu năm thôi. Cậu sợ gì chứ, lúc được ra tù, cậu vẫn còn trẻ mà “