Chương
“Năm đó không phải chỉ là một vụ cướp đơn giản thôi sao? Còn có điều bí ẩn gì sao?”
Lâm Quân không phải là người ưa bóng gió, Trần Hi Tuấn bình tĩnh trở lại, nhanh chóng phát hiện manh mối, nếu chỉ là bởi vì chuyện này, Lâm Quân có thể gọi chất vấn chính mình.
“Không phải, người khi đó đã cướp Nhật Linh gần đây lại xuất hiện, hơn nữa…
Lâm Quân liếc nhìn Trần Hi Tuấn nói tiếp: “Trên người của hắn ta còn có thẻ đen của gia đình James các người.”
“Cái gì?”
Trần Hi Tuấn kinh ngạc nhìn Lâm Quân, hiển nhiên có chút khó tin.
“Cậu cảm thấy tôi sẽ lừa cậu sao?” Lâm Quân lấy ra tấm ảnh đã chuẩn bị sẵn, đặt trước mặt Trần Hi Tuấn.
“Cậu có biết người đàn ông trong hình không?”
“Không biết!”
Trần Hi Tuấn lật xem hai bức ảnh, cậu ta không nhận ra người đàn ông trong ảnh, nhưng cậu ta dừng lại ở một trong số đó, giấy tờ tùy thân trên tay người đàn ông là của Lê Nhật Linh.
“Nhật Linh, giấy tờ tùy thân của Nhật Linh đang ở trong tay hắn ta?”
“Đúng! Còn là giấy tờ tuỳ thân của ba năm trước, cậu nói đi, tại sao.
tôi không nghi ngờ cậu?” Lâm Quân gật đầu giải thích cho hành động vừa rồi của mình, ở trước mặt Lê Nhật Linh anh đích thực không thích Trần Hi Tuấn, nhưng ở nước Mỹ, đây là chỗ của cậu ta, nếu Trần Hi Tuấn muốn điều tra mọi thứ, sẽ dễ dàng hơn chính anh.
“Vì vậy, tôi cần cậu suy nghĩ về quá trình xảy ra trước và sau vụ việc.
này. Điều này có thể liên quan đến một âm mưu lớn!”
Ánh mắt thâm thúy của Lâm Quân trở nên có chút nghiêm túc, nghĩ đến tất cả những gì Jackson làm, và âm thầm vượt ngục, anh cảm thấy kỳ quái.
“Năm đó…
Trần Hi Tuấn khuấy cà phê trong tách, ký ức ngược về ba năm trước.
“Tôi nhớ hôm đó ba tôi kêu tôi đến công ty. Tôi không đi. Cuối cùng, không cưỡng lại được sự ép buộc và dụ dỗ của ông ấy. Tôi đã đi. Nhưng anh biết đấy, lúc đó tôi thực sự không có ý định ở lại công ty nên đã bỏ dở giữa chừng. Sau đó tôi tình cờ gặp Nhật Linh. Tôi luôn nghĩ đó là duyên phận mà số mệnh đã sắp đặt cho chúng tôi! “
Trần Hi Tuấn nghiêm túc nhớ lại ngày hôm đó, trong mắt hiện lên một tia hạnh phúc cùng mất mát.
Ba năm đó cậu ta đã làm rất nhiều nhưng vẫn không giữ được trái tim của Nhật Linh.
“Cậu thật sự cho rằng tất cả chỉ là trùng hợp sao?” Lâm Quân cau mày nhìn Trần Hi Tuấn.
“Ý anh là gì?”
“Ý tôi là, cậu có bao giờ nghĩ rằng tất cả những điều này là do ai đó sắp xếp, cướp của, đến công ty, hoặc thậm chí cậu sẽ trốn ra ngoài!”
Lâm Quân nhìn Trần Hi Tuấn, cẩn thận nhắc nhở, dù sao nếu không phải là cậu ta thì chính là cha của cậu ta James, điều này đối với cậu ta là một đả kích quá lớn.
Những chuyện đánh khinh mà cha ruột của mình đã làm, chuyện ở nước Pháp, Trần Hi Tuấn đều biết hết qua nhiều cách khác nhau, cậu ta không ngốc, vì vậy chắc chắn cậu ta có thể hiểu hết.
“Cướp, công ty, sắp xếp, ý của anh những chuyện này là cha tôi…
Trần Hi Tuấn nói được một nửa, không dám nghĩ tiếp nữa, lắc đầu, hai tay nắm chặt.
“Cậu bình tĩnh một chút, tôi biết đây là một cú sốc lớn đối với cậu, nhưng những điều này bây giờ chỉ là suy đoán thôi.”
Lâm Quân hiểu rất rõ tâm trạng hiện tại của Trần Hi Tuấn, dù sao khi Lâm Niệm Sơ xuất hiện, anh cũng đã từng rất đau đớn vì cảm giác bị người thân phản bội.
“Tôi biết rồi, cảm ơn đã cho tôi biết, tôi về trước đây”