Chương
Lâm Quân nhìn Trần Hi Lam đang ở bên giường dùng khăn lông ướt giúp Trần Hi Tuấn lau mặt, liền đi qua đi, ngồi xuống.
“Bởi vì chuyện của cha, mà hôm nay anh ấy đã gặp ác mộng”
“Năng lực chịu đựng của Trần Hi Tuấn…”
“Không phải như thế, anh ấy chỉ là không có cách nào chấp nhận sự thật này mà thôi, anh không biết sự tồn tại của cha quan trọng với chúng tôi như thế nào đâu”
Trần Hi Lam cắt ngang lời nói của Lâm Quân, có chút kích động nói.
Điều này làm cho Lâm Quân có chút giật mình sửng sốt.
“Tôi rất xin lỗi”
Trần Hi Lam phát hiện lời nói của bản thân có chút thái quá, nhìn thoáng qua Lâm Quân một chút.
“Ta biết cha của tôi ở trong mắt mọi người có thể chính là một người xấu, nhưng ông ấy ở trong lòng anh trai lại giống như một trụ cột, mấy năm nay ông ấy là cha và cũng là mẹ của chúng tôi, với vai diễn là một người cha, ông ấy thực sự đã làm rất hoàn mỹ”
Trần Hi Lam nói nhỏ, những lời này giống như đang nói cho Lâm Quân nghe, hoặc đang nói ra cho chính bản thân cô nghe.
Bọn họ từ nhỏ đã đi theo James, được ông ấy nuôi lớn, bởi vì có ông ấy bầu bạn và đồng hành cùng cho nên mới có thể khiến cho bọn họ không cảm thấy khổ sở tiếc nuối hay đáng tiếc vì chuyện bọn họ không có mẹ bên cạnh, tất cả là nhờ vào sự giáo dục và sự cố gắng của ông ấy.
“Nhưng dưới thân phận là người một nhà, cha ta thường dạy chúng tôi răng, chúng tôi phải có trách nhiệm với những chuyện mà bản thân làm ra, cho nên anh yên tâm đi, nếu thực sự cha tôi đã lam ra chuyện gì sai trái, tôi sẽ khuyên anh trai cùng nhau điều tra rõ chân tướng, trả lại cho các ngươi một công đạo.”
Ngữ khí nói chuyện của Trần Hi Lam rất bình tĩnh, nhưng lại rất có lực, có một loại cảm giác người phụ nữ không hề thua kém đàn ông.
“Cám ơn cô.”
Lần đầu tiên Lâm Quân có vài phần kính trọng với cô gái nhỏ này.
“Tôi ra ngoài ngồi một lát”
Bao nhiêu vui mừng, bao nhiêu u sầu băn khoăn, bầu không khí trong phòng lúc này, anh không thích hợp ở lại.
“Ừm”
Trần Hi Lam gật gật đầu đầu, lại tiếp tục dùng khăn giúp Trần Hi Tuấn lau mặt, sau khi cửa phòng đóng lại được một lát, động tác của cô mới dừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm chiếc khăn trong tay, ngẩn người.
Trần Hi Tuấn mở to mắt, khẽ động đậy.
“AnhI”
Trần Hi Lam kích động buông khăn mặt ra: “Anh có thấy khát không,anh có muốn uống chút nước không!”
Trần Hi Tuấn gật gật đầu, ngồi dậy, dựa vào đầu giường, nhận lấy chén nước mà Trần Hi Lam đưa qua.
Uống một ngụm.
Trần Hi Lam chà xát bàn tay.
“Anh, anh tỉnh lại từ khi nào vậy?”
“Tỉnh được một lát rồi!”
“Vậy là những lời mà hồi nãy em nói với Lâm Quân, anh đều nghe thấy rồi sao?”
Cô khẽ mở miệng thăm dò anh, sau đó cũng không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
“Ừm”
Trần Hi Tuấn gật gật đầu, nắm chặt ly nước trong tay.