Chương
Ánh mắt Jackson nhìn chăm chäm vào tất cả hành động của ông ta, sau lưng liền xuất hiện cảm giác ớn lạnh, vẫn luôn cảm thấy bản thân đã là một kẻ có thủ đoạn âm độc rồi, hiện tại xem ra, James đã bỏ xa ông ta cả mấy con phố.
James xoay người ánh mắt đánh giá Jackson, loại cảm giác trên cơ này khiến cho Jackson cảm thấy rất không thoải mái.
Ông ta kích động nhìn về phía khác.
“Số cá này lúc mua về cũng không phải chỉ có một chút như vậy, hàng ngày tôi đều dùng biện pháp này để thăm dò, nghe nói trí nhớ của cá chỉ có ba giây, tôi thật muốn thử một chút, chỉ cần bọn chúng dám căn tôi, tôi liền nghiền nát bọn chúng, sự thật chứng minh chúng nó có thể được thuần hóa được, cũng giống như đối với con người vậy, đặc biệt là những người không biết nghe lời mà còn muốn cắn ngược lại tôi.”
James lạnh lùng nở nụ cười, Jackson biết những lời mà ông ta nói hàm ý chính là muốn cảnh cáo ông ta.
“Tôi cam đoan, lần này sẽ không tự tiện hành động nữa” Ánh mắt ông ta kiên định lại mang theo một tia sợ hãi, người đàn ông tên James này là một người nói được thì làm được, nhớ tới nỗi sợ hãi trong phòng giam âm u mà bất cứ khi nào cũng có thể bị lôi ra xử chết, ông ta thật sự không muốn trở về nơi đó.
Chỉ cần còn sống, ông ta mới có thể rửa sạch được nỗi nhục lúc trước, chỉ cần còn sống, thì sẽ luôn có cơ hội làm lại một lần nữa.
James cũng từ từ mở miệng, hút một ngụm xì gà, ông ta tựa hồ như đối với câu trả lời này cũng không thấy vừa lòng.
“Hơn nữa, tôi còn có cách, tôi có cách có thể đối phó Lê Vân Hàng cùng Lâm Quân”
Ngay sau đó Jackson nói, sau đó nhìn thoáng qua con cá đã bị nghiền nát thành bột kia, giống như nếu như ông ta không làm cái gì đó, thì vận mệnh của chính mình cũng sẽ giống y như nó.
Lần này đến gợi lên được hứng thú trong lòng của James, James một lần nữa ngồi xuống, gấc chân lên, dáng vẻ dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn ông ta.
“Lê Vân Hàng và Lâm Quân, hai người họ đều có chung một nhược điểm, đó chính là Lê Nhật Linh”
Ánh mắt Jackson lạnh lẽo, ông ta khẽ nở nụ cười, giống như đang tính toán để bày ra một âm mưu nham hiểm.
Ánh mắt của James đầy nham hiểm, tên Jackson là một kẻ liều mạng chạy trốn, tất cả những chuyện ông ta làm đều là vì muốn thăm dò thái độ và làm hao mòn đi một chút sự kiêu căng của Jackson mà thôi, làm cho ông ta thành thật hơn một chút, nhưng hiện tại xem ra, người này mặc dù khó nắm bắt trong tay, nhưng có thể dùng được, đích thị là một quân cờ độc ác và nham hiểm.
“Lê Nhật Linh mà ông nói đến, ai cũng biết cô ta chính là nhược.
điểm của bọn họ, nhưng điều quan trọng là, ông chuẩn bị làm như thế nào?”
“Chúng ta có thể như vậy…..: Ánh mặt trời ôn nhu đích xuyên qua tấm kính thủy tinh chiếu lên hai người bọn họ, từ xa nhìn lại nếu không biết thì khẳng định sẽ cho rằng bọn họ chính là những người bạn cũ đã nhiều năm không gặp đang trò chuyện với nhau.
Nhưng lại không hề hay biết rằng, tuy bọn họ đang sống ở dưới ánh mặt trời nhưng nội tâm thì lại rất độc ác và nham hiểm, bất kỳ lúc nào cũng có thể đánh một đòn trí mạng với một người nào đó.
“Tôi tạm thời tin tưởng ông một lần này, chuyện này liền giao cho ông đi làm, nhân lực thì tùy ông điêu động”
James tựa hồ như rất vừa lòng với ý kiến đó của Jackson, khóe miệng giương lên, mà trong ánh mắt của Jackson cũng tản mát ra tia u ám, chứa đầy dã tâm muốn trả thù.
“Đã trở về rồi sao!”
Lê Nhật Linh buông bản thảo trong tay xuống sau đó đứng lên, giúp Lâm Quân cởi áo khoác, ánh mắt như nước, động tác lại rất ôn nhu.
“Đêm nay anh không về nhà ngủ, vợ của anh sẽ không sợ anh ở bên ngoài hát hoa ngắt cỏ chứ!” Lâm Quân nhướng mi.