Chương
Khi đi ngang qua phòng của James, Trần Hi Tuấn dừng lại trước cửa, do dự hồi lâu rồi bước vào.
Trong buổi chiều yên bình, thoải mái tựa đầu giường có thể nhìn thấy đỉnh tòa xa xa qua khung cửa sổ, một đàn chim bay ngang qua không dừng lại nghỉ chân, có vẻ trời đang ấm lên rồi.
Lúc này, chỉ có một mình trong căn phòng sáng sủa, Trần Hi Tuấn đột nhiên muốn gọi điện thoại cho Lê Nhật Linh để đích thân nói lời xin lỗi.
Nhưng cậu ta lấy điện thoại di động ra, do dự hết lần này đến lần khác vẫn không dám gọi, bực mình ném điện thoại đi.
Cậu đi đến bên cửa sổ.
Đôi mắt vô tình quét qua một cuốn tiểu thuyết “Tấm màn che” đang đọc dở trên bàn. Cậu để đó đã lâu mà chưa đọc hết.
Ngón tay lướt trên trang sách, cuối cùng cậu ngồi xuống lật vài trang.
Sự giằng xé nội tâm giữa yêu và ghét của nhân vật chính Walter, sự trưởng thành trong hành trình tâm linh của Katie Finn, sự yếu ớt và mong manh của sinh mệnh khi bệnh tả xảy ra, tất cả đều vô cùng hấp dẫn cậu.
Cậu chợt nhận ra rằng tâm hồn của mỗi người cả trong và ngoài vở kịch, đều đang phải chịu đựng những thử thách vô tận.
Nhưng chỉ cần còn sống, thân thể vẫn còn đó, thân thể và linh hồn vẫn còn nguyên vẹn, thì vẫn có cơ hội cứu rỗi dù cho đã phạm phải sai lầm lớn đến đâu.
Tiếng động cơ từ xe dưới lầu cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu, cậu đặt sách xuống, chạy đến cửa sổ nhìn bên dưới.
Một người đàn ông mặc đồ đen lái xe dừng lại trước cửa nhà họ Lê, trong khi cha cậu đang đứng gần đó nói chuyện với anh ta.
Người đàn ông quay người, Trần Hi Tuấn phát hiện anh ta chính là người đàn ông trong bức ảnh mà Lâm Quân cho cậu xem.
Cha cậu lên xe của người đàn ông còn người đàn ông ngồi vào ghế lái.
Trần Hi Tuấn ngây người, bên tai chợt truyền đến tiếng gõ cửa.
“Anh!”
Mở ra liền thấy Trần Hi Lam đứng ở cửa chỉ ra bên ngoài.
“Anh biết.”
Trần Hi Tuấn bước qua Trần Hi Lam rồi bước ra ngoài.
Cậu lái xe bám theo James, nắm chặt tay lái, lòng bàn tay đẫm mồ hôi.
Cuối cùng chiếc xe đó cũng dừng lại bên ngoài một trung tâm mua sắm, Trần Hi Tuấn ngẩng đầu liếc nhìn, đó chỉ là một trung tâm mua sắm do Trần Gia đứng tên.
Cậu đi theo James và người đàn ông vào trung tâm mua sắm, những trung tâm thương mại như thế này đều có phòng chờ VỊP riêng, quản lý lễ tân thấy chủ tịch James đích thân đến, nghĩ rằng khu vực do mình quản lý có gì đó không ổn liền chạy vội chạy vàng đến chỗ ông ta.
“Tôi và người này có chuyện cần bàn bạc, đừng để người khác lên quấy rầy chúng tôi!”
Khuôn mặt James lạnh lùng, giọng nói trầm thấp, mang một kiểu khí chất bất phàm nhưng ánh mắt không hề liếc nhìn quản lý.
“Vâng ạ!”
Người quản lý liếc nhìn người đàn ông bên cạnh James, gật đầu như gà mổ thóc.
Mùa đông vừa qua đi, xuân vừa mới chớm, cái lạnh trong không khí còn chưa tan mà mồ hôi trên đầu người quản lý đã rơi xuống, anh ta hít một hơi lớn vừa lấy tay áo lau mồ hôi trên trán vừa nhìn James đang đi xa.