Chương
“Cậu nói thử xem, tại sao ông trời có thể không công bằng như thế”
Anh tự nhiên cất lời, nhưng vừa nói ra câu đó thì hốc mắt anh đã ngập tràn nước mắt.
Đúng vậy, vì sao chứ, Lê Nhật Linh đã phải chịu quá nhiều khổ sở.
Cô rõ ràng là một người tốt bụng hiền lành nhưng lại phải chịu nhiều cực khổ như vậy.
“Nhật Linh làm sao rồi?”
Đúng lúc đó, Lê Minh Nguyệt đỡ Hoàng Ánh và cha của Lâm Quân tới.
Hà Dĩ Phong nhìn Lê Minh Nguyệt một cái, cô quay sang nhìn Lâm Quân rồi lại quay qua nhìn phòng cấp cứu, lập tức hiểu được ý của Hà Dĩ Phong.
“Bác trai, bác gái, hai người ngồi đi”
Hà Dĩ Phong đứng dậy, Hoàng Ánh và cha Lâm nhìn con trai, hai người đương nhiên biết được tính nghiêm trọng của vấn đề. Hai người cũng chẳng muốn ngồi xuống nữa.
Cửa phòng cấp cứu mở ra, một người y tá vội vàng chạy ra. Tất cả mọi người, nhất là Lâm Quân đều kích động nhìn cô y tá.
“Có chuyện gì vậy, bệnh nhân bên trong thế nào rồi?”
Lâm Quân nắm lấy cánh tay của cô y tá, dường như cảm xúc của anh đang bị mất khống chế.
“Anh buông ra, buông ra”
Hà Dĩ Phong lập tức kéo Lâm Quân ra.
“Xin lỗi cô, đây là chồng của bệnh nhân trong kia, anh ấy lo lắng quá”
Cô y tá hơi tức giận trừng mắt nhìn Lâm Quân một cái rồi lắc lắc cánh tay đau nhức.
“Bệnh nhân bị mất nhiều máu. Nhưng cô ấy có nhóm máu RH, lượng dự trữ máu của bệnh viện không đủ.
“Tôi, y tá, lấy máu của tôi”
Lê Minh Nguyệt xông tới.
“Cô có nhóm máu Rh sao?”
“Trước đây tôi cũng hiến máu mấy lần rồi, không có vấn đề gì đâu”
Lê Minh Nguyệt gật đầu.
“Vậy cô đi theo tôi.”
Y tá liếc nhìn Lê Minh Nguyệt rồi quay người rời đi.
“Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu”
Lê Minh Nguyệt thấy Hà Dĩ Phong đang an ủi Lâm Quân rồi cô nhanh chóng chạy theo y tá.
Thời gian cứ trôi qua, Lâm Quân không biết mình đã hút bao nhiêu điếu thuốc, anh chỉ biết bầu trời bên ngoài đã chuyển từ ban ngày sang ban đêm.
Mọi người đều đứng chờ ngoài hành lang, thời gian trôi qua rất lâu, không gian bao phủ một nỗi tuyệt vọng mơ hồ.
“Cạch!”
Một âm thanh vang lên, mọi người ai nấy đều đứng phắt dậy, cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở ra rồi.
Một bác sĩ nam bước ra, trông ông có vẻ hơi mệt mỏi.
Lâm Quân muốn bước lên trên để hỏi tình hình của cô nhưng anh không dám mở miệng.
Hà Dĩ Phong thấy Lâm Quân như vậy thì anh ta bước đến chỗ bác sĩ.
“Bác sĩ, bệnh nhân trong đó thế nào rồi?”
Người hỏi câu này không phải là Hà Dĩ Phong mà là Hoàng Ánh.
Giọng bà hơi nghèn nghẹn, tâm trạng rất không tốt.