Chương
James hay không vẫn phải dựa vào người của mình.
Huống hồ phía cảnh sát nói cũng không sai, đúng là không có.
chứng cứ, bọn họ cũng không thể chỉ dựa vào lời khai của một phía. E rằng phía cảnh sát sẽ không phí thời gian điều tra vụ việc này nữa.
“Đúng vậ “Tôi biết rồi, cậu cứ theo sát tình hình bên đó. Có chuyện gì thì tiếp tục báo cho tôi biết”
“Vâng”
Hà Dĩ Phong cầm chiếc điện thoại trong tay. Màn hình đã tắt và tâm trạng của Hà Dĩ Phong cũng dần bình tĩnh trở lại. Vào những lúc thế này, không thể để cho cảm xúc hỗn loạn được.
Có lẽ hiện tại James cũng không hành động vì Jackson đã chết, vì không có bằng chứng nên ông ta năm được một lợi thế lớn.
Lâm Quân vẫn là người liên hệ với bên Mỹ nên nắm rõ tình hình bên đó hơn, xem ra chuyện tìm chứng cứ anh ta vẫn phải thương lượng thêm với Lâm Quân.
“Sao vậy? Ai gọi điện thoại vậy?”
Lê Minh Nguyệt thấy Hà Dĩ Phong bước vào nên nhanh chóng cất điện thoại đi.
“Em đừng giấu nữa, anh nhìn thấy hết rồi chưa?”
, em uống xong canh “Bị anh phát hiện rồi. Em uống xong từ lâu rồi” Thực ra cô đã đổ vào trong thùng rác…
Lê Minh Nguyệt lại cầm điện thoại lên để chơi, Hà Dĩ Phong chỉ biết lắc đầu bất lực.
“Em đừng chơi nữa, không phải em nói muốn đi thăm Nhật Linh sao?”
Hà Dĩ Phong sờ tóc của cô như đang suy nghĩ gì đó.
“À, đúng rồi, anh không nói thì em quên mất. Đi thôi!” Lê Minh Nguyệt trời sinh giống như một mặt trời nhỏ, lúc nào cô cũng ồn ào vui vẻ, vô cùng đáng yêu. Người khác nhìn thấy cô tâm trạng cũng vui hơn rất nhiều. Cô lật thẳng chăn ra, chỉnh lại những nếp nhăn trên quần áo.
rồi kéo thẳng Hà Dĩ Phong ra ngoài.
“Em đợi chút đã!”
“Sao vậy?” Lê Minh Nguyệt không hiểu gì, cô chớp chớp mắt.
“Mặc áo khoác vào đã” Hà Dĩ Phong xoay người lấy áo khoác mặc vào cho cô rồi còn vén những sợi tóc bên má sang hai tai cho cô. Động tác vô cùng chậm rãi và dịu dàng.
Lê Minh Nguyệt nhìn anh đến mức thất thần, dáng vẻ này của Hà Dĩ Phong đúng là rất đẹp trai.
“Ngốc, em nhìn gì vậy? Mau đi thôi!” Hà Dĩ Phong khẽ hất mũi cô rồi nắm tay cô ra khỏi phòng bệnh.
“Sao hai người qua đây vậy?”
Lâm Quân không hề ngừng lại động tác trên tay, tiếp tục dùng khăn bông lau mặt và tay cho Lê Nhật Linh. Sắc mặt của anh đã tốt hơn lúc sáng rất nhiều nhưng có vẻ anh vẫn không có tâm trạng để nói chuyện với người khác.
“Minh Nguyệt muốn qua đây thăm Nhật Linh”
“Ừm”
Lê Minh Nguyệt gật đầu, cô nhìn thấy Lâm Quân chăm sóc tỉ mỉ cho.
Lê Nhật Linh như vậy cũng không phải lần đầu. Nhưng mỗi lần thấy cảnh tượng này cô không khỏi cảm thấy đau lòng cho Lâm Quân.
Lâm Quân ngẩng đầu lên nhìn Lê Minh Nguyệt một cái vì dù sao cô cũng hiến máu cho Lê Nhật Linh. Hai người bọn họ cũng thật lòng quan tâm đến Nhật Linh, anh dừng động tác trong tay lại, cố lấy tinh thần, ánh mắt anh cũng trở nên ôn hòa hơn.
“Lâm Quân, cậu ra đây một chút, tôi có chuyện muốn nói với cậu”
“Ở đây giao cho tôi là được rí ê Minh Nguyệt mỉm cười, cô đi qua lấy chiếc khăn trong tay Lâm Quân. Lâm Quân nhìn Hà Dĩ Phong một cái rồi gật đầu và cùng đi ra ngoài.
“Có chuyện gì vậy?”
“Lúc sáng có bắt được mấy tên đàn em, có một tên khác ông chủ đứng đẳng sau bọn chúng là James”
Lâm Quân nhìn Hà Dĩ Phong, anh vẫn luôn lo cho Lê Nhật Linh nên không hề quan tâm đến chuyện này.
“Tình hình bây giờ thế nào?” Lâm Quân hỏi nhàn nhạt.
“Muốn bắt người thì cần phải có chứng cứ, chỉ dựa vào lời khai của tên đàn em kia thì không đủ. Bây giờ James cũng chỉ bị liệt vào dạng tình nghi. Có lẽ ông ta cũng biết điều này nên mới dám to gan như vậy, cử Jackson về nước”
“Đúng là đồ cáo già”
Lâm Quân nghiến răng, trải qua nhiều chuyện như vậy, anh không còn dễ dàng tức giận như trước đây nữa. Nhưng nghĩ đến chuyện Lê Nhật Linh vẫn còn đang nằm trên giường bệnh thì anh lại sôi máu lên.