Chương
“Lần này tên James đó cho .Jackson về nước có lẽ muốn thăm dò, xem chúng ta có thể chống đỡ được bước phát triển tiếp theo không.
Cậu hiểu khá rõ về tình hình bên Mỹ nên tôi muốn tìm cậu thương lượng cách giải quyết. Tôi biết bây giờ tình hình hiện tại của Nhật Linh khá đặc biệt nên cậu có thể giao phó cho tôi, tôi nhất định sẽ giải quyết những gì tôi có thể làm được”
Giọng nói của Hà Dĩ Phong trở nên rất nghiêm túc, thậm chí còn có phần rất trịnh trọng.
“Cảm ơn cậu người anh em nhưng chuyện lần này cứ để tôi tự xử lý đị”
Lâm Quân đấm nhẹ lên ngực Hà Dĩ Phong, ánh mắt anh rất kiên định.
“Nhưng Nhật Linh..” Hà Dĩ Phong nghi hoặc nhìn Lâm Quân. Lâm Quân như vậy không giống như bình thường lắm, bình thường Lâm Quân bao giờ cũng đặt Lê Nhật Linh lên hàng đầu, lần này là như thế nào đây?
“Vì Nhật Linh thôi.”
Lúc trước anh luôn cho rằng mình có đủ năng lực để bảo vệ tốt cho Nhật Linh, lúc nào anh cũng để cô sau lưng mình. Nhưng đến cuối cùng cô vẫn luôn bị thương, anh đã nghĩ rất lâu, chỉ có trừ bỏ những mối nguy hiểm tiềm ẩn thì bọn họ mới không bị động như thế.
“Giúp tôi chăm sóc cho cô ấy, tôi đi Mỹ một chuyến”
“Được”
Hà Dĩ Phong cũng không nghe hiểu hoàn toàn ý của Lâm Quân nhưng anh ta biết rằng Lâm Quân trước mặt anh ta mới thực sự là Lâm Quân. Mỗi quyết định của anh đều có lý do và anh cũng chưa từng thất bại lần nào.
Lâm Quân bước qua người Hà Dĩ Phong vỗ anh ta một cái rồi ra ngoài luôn.
Lâm Quân chỉ bàn giao lại công việc cho trợ lý rồi rời khỏi Việt Nam.
Ở trên máy bay, anh đã nghĩ rất nhiều, kể cả anh, Lê Nhật Linh hay mấy người Hà Dĩ Phong đều trưởng thành hơn rất nhiều sau đợt sóng gió này.
“Nghe nói Jackson chết rồi, xem ra lần này chúng ta đã làm rất tốt”
Trần Hy Tuấn rót một chén trà rồi đẩy đến trước mặt Lâm Quân.
Cửa hàng này là cửa hàng duy nhất ở thành phố đất khách quê người này có chút hương vị của Việt Nam.
Hương trà phảng phất, tiếng nước chảy róc rách và tiếng nhạc trong trẻo. Nếu như không phải mỗi người đều mang trong mình tâm sự thì đây đúng là một nơi tuyệt vời để thư giãn.
“Không phải tôi, là Nhật Linh. Chuyện này cậu biết rồi thì chắc cha cậu cũng sớm biết rồi”
Lâm Quân nói nhàn nhạt, chỉ một mình anh biết tâm trạng mình đang phức tạp như thế nào.
“Nhật Linh?” Trần Hy Tuấn ngẩng đầu lên nhìn Lâm Quân, trông anh †a có vẻ rất quan tâm và lo lắng.
Cho dù là Lâm Quân hay Trần Hy Tuấn, dường như đều không qua được cửa của Lê Nhật Linh. Nhắc đến Lê Nhật Linh, anh ta cảm thấy hứng thú hơn.
“Cô ấy bị thương rồi, bị Jackson bắt cóc. Mặc dù bây giờ thoát khỏi trạng thái nguy hiểm rồi nhưng vẫn còn đang hôn mê”
Đồng tử Trần Hi Tuấn co lại, giống như sợi dây thân kinh nào đó trong đầu anh ta đang rung lên.
“Sao lại như thế, sao anh không ngăn cô ấy lại, sao lại để cô ấy mạo hiểm như thế?”
Rõ ràng anh ta rất kích động nhưng vì thân phận của mình nên cũng không thể hiện quá nhiều.
Nghĩ kỹ lại, anh ta không có tư cách để chất vấn Lâm Quân. Lâm Quân mới là chồng của Lê Nhật Linh, còn anh ta cùng lắm cũng chỉ là một người bạn mà thôi.